Trong góc tường đặt một chiếc tủ quần áo rộng lớn, bên cạnh nữa đặt một kệ sách trải dài, trên kệ là những cuốn sách dạy võ công thần bí thất truyền.
Trên tường cứ cách năm bước chân lại khảm một viên dạ minh châu cỡ lớn, hai bước khảm một viên dạ minh châu cỡ bé, vô cùng xa xỉ!
Vật nhỏ trên vai nàng rục rịch động đậy, nhắm đúng một lọ gốm duy nhất để trên kệ sách mà lao đến.
Choang!
Lọ gốm vỡ ra, bên trong là một viên thuốc màu đỏ thuần khiết.
Chưa kịp quan sát kĩ, vật nhỏ kia đã nuốt vào bụng, sau khi nuốt xong có chút lảo đảo đi về phía Hàn Băng, rất tự nhiên chui vào trong vạt áo nàng, yên tĩnh ngủ sâu một giấc.
Hàn Băng lôi nó ra lay động cũng không thấy tỉnh lại, gọi cũng không chút động tĩnh.
Nếu không phải cơ thể nó còn nhấp nhô, nàng đã nghĩ vật nhỏ này nghẻo rồi!
Nhét nó vào lại vạt áo, lại nhìn mảnh vỡ dưới đất có chút không biết phải làm sao.
Hàn Băng chợt cảm thấy nơi này không nên ở lâu, một dự cảm không tốt đột nhiên xuất hiện, ở trong đầu liên tục lặp đi lặp lại "rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này".
Hàn Băng bước những bước dài tiến về cánh cửa kia, khi cánh cửa chỉ còn cách nàng năm bước chân bỗng nhiên động đậy rồi chậm rãi mở ra.
Trái tim Hàn Băng lập tức treo cao lên, lấy ra một thanh kiếm, tay đặt trên chuôi kiếm, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
Rầm rầm rầm!
Nam Thiên Sang nuốt nước bọt, tay nắm chặt vạt áo của nàng, hai mắt không chớp nhìn về phía cánh cửa.
Cánh cửa dần mở hẳn ra, ba bóng người rõ ràng xuất hiện trước mắt nàng.
"Sao lại có người nơi này?"
Ba người bước vào, đều là nam tử.
Hai người đứng ngoài cùng trang phục giống nhau một màu xám bạc, người ở giữa một màu trắng thuần, hẳn là chủ tử!
"Giết!"
Nam tử ở giữa lạnh lùng nhả ra một chữ, hai thuộc hạ của hắn liền phát động tấn công.
Hàn Băng nhanh chóng rút kiếm ra nghênh chiến, một mặt bảo vệ Nam Thiên Sang, một mặt chống đỡ hai người trước mặt.
Đòn tấn công của đối phương từng chiêu đều mang theo sát khí vô tận, mỗi chiêu thức đánh ra đều có thể đưa người ta đến gặp Diêm vương báo danh!
Keeng keeng keeng!
Hàn Băng có chút thụ động tiếp chiêu, mặc dù ở thế yếu nhưng lại không quá khổ sở.
Vũ khí va chạm nhau tóe lên tia lửa chói mắt, kiếm khí từ nơi giao nhau tỏa ra bốn phía.
Giao chiến liên tục không ngừng nghỉ, thoáng cái đã qua hơn trăm chiêu mà hai người vẫn không gây nổi thương tích với Hàn Băng, thậm trí còn bị nàng phản đòn đánh đến thương tích đầy mình!
"Lui ra! Bắt đứa trẻ lại!"
Nam nhân bạch y kia nhìn thấy tình thế của ba người như vậy, biết bọn hắn không phải đối thủ của nàng liền gia nhập cuộc chiến, lao nhanh tấn công Hàn Băng.
Nam nhân kia sau khi gia nhập, sự cân bằng liền bị mất đi, Nam Thiên Sang rất nhanh đã bị bắt lại.
Hàn Băng chỉ có thể cắn răng tiếp tục chiến đấu với nam nhân bạch y đó.
Nam nhân này rất mạnh!
Hàn Băng giao thủ với hắn mà cảm nhận được! Càng thêm ra sức tấn công, ý định tiến tới cướp lại Nam Thiên Sang từ tay bọn họ.
"Ca ca!"
Nam Thiên Sang nước mắt lưng tròng, bất lực nhìn hai người đang đánh nhau đó.
Giờ phút này hắn càng thêm mong muốn được mạnh mẽ hơn, như vậy sẽ không liên lụy đến Hàn Băng nữa.
Tay đối tay với nhau, nội lực hai người va chạm tạo lên một tiếng vang thật lớn.
Hàn Băng người bay về sau, nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
"Khụ khụ.."
"Thả ta ra! Không được chạm vào huynh ấy! Thả ta ra, mau buông ra!" Nam Thiên Sang nước mắt chảy dài, giãy giụa muốn chạy về phía nàng.
Nam nhân bạch y chớp mắt đã đến bên cạnh Hàn Băng, ngón tay thon dài lạnh lẽo tóm chặt lấy cổ nàng.
Hàn Băng khẽ nhăn mày, ánh mắt nhìn về Nam Thiên Sang, trong lòng nghĩ thật có lỗi vì không thể bảo vệ hắn, hại hắn phải chết cùng nàng!
Nhắm chặt hai mắt lại chờ đợi cái chết.
Đối với người từng chết một lần như