"Quân thượng~" Bạch Lăng nhìn thấy Dung Mị lập tức vui vẻ vô cùng.
"Vừa nãy ngươi thấy không, biểu tình của hắn trông như vừa nuốt phải ruồi vậy, cười chết ta, ha ha ha---"
Bạch Lăng vừa nghĩ vừa cười phá lên, dường như rất vui khi thấy Dạ Nhất ăn quả đắng.
Dung Mị thấy vậy không khỏi nhướng mày, "Bánh bao này thật không phải là..."
Bạch Lăng xua tay: "Nào có, ta doạ doạ hắn thôi!"
Ta vẫn còn thích ăn thịt heo hơn!
"A, không đúng, quân thượng ngươi đến đây từ lúc nào?"
Dung Mị trêu đùa nói: "Từ lúc Dạ Nhất bế ngươi về đây."
Thời gian năm năm đủ để Dung Mị theo kịp khoảng cách, sớm đã là xưa đâu bằng nay.
Cho dù nàng đứng trong phòng, Dạ Nhất và Bạch Lăng cũng hoàn toàn không hề phát giác.
Bạch Lăng trợn tròn mắt: "Hắn? Cái đó gọi là bế sao? Lúc nãy hắn bắt nạt ta đắc ý như vậy ngươi cũng không ra giúp người ta, hừ!"
"Có sao? Ta thấy các ngươi ở chung cũng khá tốt.
Hắn còn giúp ngươi giải độc."
Lúc nãy ấn ***** **, đúng là lưu thông máu bài trừ độc tố còn dư lại, cho nên Bạch Lăng mới có thể hồi phục cử động nhanh như vậy.1
Bạch Lăng hẳn cũng biết rõ, nếu không dựa vào tính tình ác liệt của nàng, sống chết cũng không để lộ điểm yếu ra trước mặt người khác.
"Nhưng mà nhiều cách như vậy, sao cứ phải là cách này?"
Điều này nói lên cái gì?
Hắn chính là một tên biến thái!
Còn dám uy hiếp nàng!
"Quân thượng, mục đích cuối cùng của hắn là hỏi về ngươi và Phượng Miên Miên đó, vừa nhìn liền biết có ý xấu!"
Bạch Lăng nghiến răng nói, dù sao bây giờ nàng chính là nhìn Dạ Nhất không vừa mắt!
Dung Mị gật đầu: "Ta đã nghe."
Khi quyết định ở lại ma tộc, nàng đã chuẩn bị xoá bỏ hoàn toàn thân phận Dung Mị lúc trước, bốn năm trước còn dàn dựng cho binh lính Tây Hoa Quốc truy bắt rơi xuống vực thẳm.
Tất nhiên, đó chỉ là thế thân, nhưng trong mắt người ngoài, nàng hẳn là đã chết mới đúng.
Không ngờ tới bọn họ vẫn còn tìm nàng.
Hơn nữa còn gặp lại nhau.
.
Truyện Teen Hay
"Bạch Lăng, ngươi giải quyết được kẻ giả danh chưa?" Dung Mị hỏi.
Nếu có thể, nên rời khỏi Vạn Ác Thành về Ma Đô càng sớm càng tốt.
Nàng có dự cảm bất an, Dạ Nhất biết được Bạch Lăng ở đây, có khi nào sẽ gửi tin tức cho…
Nàng không dám nghĩ tới!
Bạch Lăng nghe hỏi tới, vui vẻ tức khắc bị đánh tan thành mây khói:
"Nếu không phải tử biến thái ở đâu chui ra, ta đã sớm ra tay thăm dò nam nhân kia, không chừng còn xử êm hắn, nào cần phiền phức như vậy."
Nói vậy là chưa thăm dò thực hư.
Dung Mị: "Hắn ở đâu?"
Bạch Lăng gặm bánh bao: "Cùng khách điếm với tử biến thái, tối nay coi bộ có kịch hay xem."
- ---------------
Mà theo lời Bạch Lăng, khách điếm to rộng khang trang, đèn đuốc sáng trưng, giờ phút này lại đóng chặt cửa không tiếp khách.
Bên trong, tình cảnh hỗn loạn.
"Dừng tay!"
Ầm!
Cùng với tiếng hét vang lên là tiếng va chạm mạnh của vật nặng.
Vật vừa mới phát ra âm thanh là một người.
Lúc này hắn đã chật vật trọng thương, xung quanh cũng có chục người mặc đồng phục giống nhau nằm trên đất.
"Trương Bình! Ngươi không sao chứ?" Một nữ tử gương mặt thanh lệ vội vàng chạy đến, tiếng hét vừa rồi là nàng hô lên.
Nhìn thấy Trương Bình còn hộc máu, nữ tử cuống quít nói: "Cố gắng lên! Dạ Nhất đại ca nhất định sẽ về nhanh thôi!"
Hai mắt nữ tử phiếm hồng, không ai nghĩ đến, khách điếm này thế nhưng lại là một hắc điếm, nhân lúc Dạ Nhất không có ở đây bọn họ liền ra tay.
Thực lực của đám hắc bang này quá mạnh, mười mấy người trong đội đều bị đánh trọng thương.
"Ha ha ha!" Một nam nhân cầm đại đao bỗng cười to, ánh mắt hung ác: "Ai tới cũng vô dụng! Hôm nay các ngươi đều phải chết ở nơi này!"
"Hùng ca, vô nghĩa với bọn hắn làm gì.
Một đám tu tiên giả không hiểu sự đời cũng dám tới Vạn Ác Thành, đây là do bọn họ tự dâng đến cửa, trực tiếp giết là được rồi."
"Tiểu nha đầu này tư sắc không tồi, trừ nàng ra, tất cả đều làm như trước, móc kim đan rồi ném vào lò mổ!" Nam nhân hầm hè xoa cằm, nếu Bạch Lăng ở đây sẽ nhận ra hắn chính là ông chủ cửa tiệm bánh bao.
Nữ tử vừa nghe hai chữ "lò mổ", khuôn mặt trắng nhợt tức khắc xanh tái đi:
"Các… các ngươi có ý gì!? Lũ man rợ! Không có nhân tính! Các ngươi đừng hòng chạm vào đồng bạn của ta!"
"Khụ khụ!" Trương Bình ho khan kéo tay nữ tử nôn