"Đứng lại!"
Bước chân Dung Mị có một khắc cứng lại trên không trung.
Hay là nàng giả vờ không nghe thấy, trực tiếp đi luôn?
Như vậy có phải càng đáng ngờ hơn?.
Ngôn Tình Sắc
Dung Mị nội tâm xoay một vòng, sau đó nở nụ cười: "Minh Vương có gì muốn chỉ giáo?"
Dạ Mặc Thần liếc Dung Mị một hồi lâu, ánh mắt kia sâu không thấy đáy, dường như muốn nhìn xuyên thấu nàng, doạ Dung Mị một phen hãi hùng khiếp vía.
Dạ Mặc Thần: "Ngươi..."
Dung Mị trong lòng đổ mồ hôi: Ta?
Ta làm sao? Dạ Mặc Thần không phải nhìn ra cái gì rồi chứ?
Dạ Mặc Thần: "Ngươi là ai?"
Dung Mị: "......."
Xem ra là nàng nghĩ nhiều, hù chết bảo bảo!
"Bổn vương hỏi lại, ngươi là ai, vì sao trên người lại có hơi thở của Thiên Ma?" Minh Vương điện hạ ánh mắt nghiêm nghị, tiến lại gần Dung Mị một bước.
Dung Mị trong lòng hiểu ra.
Hắn đến đây là vì vừa nãy Thiên Ma chi khí bộc phát không phải sao? Điều này thật bình thường.
Bên ngoài ma giới không hề biết chuyện Thiên Ma đã bị Dung Mị cắn nuốt, dù có được tin tức thì e là cũng không tin.
Nhân loại cắn nuốt Thiên Ma, quả thật là viễn vong?
"Bổn quân hiểu Minh Vương lo lắng, nhưng mà…."
Dung Mị bắt tay sau lưng, ung dung cười nhẹ: "Thứ cho bổn quân không thể báo cáo."
Dạ Mặc Thần hơi nhíu mày, ánh mắt hung hiểm!
Nếu là người khác có lẽ sẽ thật sự bị doạ khóc, nhưng mà Mị cô nương trước nay đều chưa từng sợ!
"Minh Vương cũng biết Thiên Ma là biểu tượng của thần ở Ma Giới, đã là vậy, tình huống của hắn hiển nhiên là cơ mật, không cần phải khai báo cho ngươi chứ?" Dung Mị nhướng mày, quay ngược lại vào trong phòng tới chỗ ghế ngồi xuống.
Trước mắt Dạ Mặc Thần có vẻ là sẽ không dễ dàng bỏ qua vấn đề này, vậy thì nói chuyện thôi, dù sao hắn không nhận ra nàng, như vậy cũng khá thú vị~
Dạ Mặc Thần nhìn Dung Mị lướt qua hắn ngồi xuống, từ đầu đến cuối tư thái thản nhiên, không hề sợ hãi.
Trên môi hắn luôn treo nụ cười ngâm ngâm, dáng vẻ giảo hoạt như hồ ly, Dạ Mặc Thần cũng chỉ từng nhìn thấy trên người tiểu nữ nhân nào đó.
Nhưng dù giống như thế nào, năm năm thời gian thật quá lâu, có nhiều thứ phai mờ, nhiều thứ biến đổi, Dạ Mặc Thần đúng là nhìn không rõ "nam nhân" trước mắt này.
Dạ Mặc Thần lãnh đạm nói: "Thiên Ma giải phong ấn không phải chỉ là chuyện của Ma giới."
Trời sinh Ma tính tình tàn bạo, yêu thích giết chóc.
Ma tộc từ khi có vua đã biết kiềm chế, nhưng Thiên Ma thì khác.
Nó thoát khỏi phong ấn, nhất định sẽ là mối nguy hại đến toàn bộ đại lục.
Dạ Mặc Thần: "Thiên Ma thoát khỏi phong ấn, tung tích không rõ, hiện giờ hơi thở của hắn lại xuất hiện trên người một nhân loại."
"Minh Vương nói sai rồi, bổn quân là ma tộc..."
Rầm!
Dung Mị: "!!"
Dung Mị còn chưa nói hết câu, Dạ Mặc Thần đã bất ngờ đi tới trước mặt nàng, đôi tay chống lên hai bên thành ghế thật mạnh, hơi cúi người, hoàn toàn ép Dung Mị không có đường chạy.
Ngay cả ánh mắt Dung Mị cũng không có chỗ trốn, phải nhìn chằm chằm mắt đen của Minh Vương điện hạ, thật sâu thật sâu giống như muốn nuốt chửng nàng!
Thình thịch!
Dung Mị nắm chặt nắm tay.
Nàng biết rõ, không thể như vậy, nhưng cơ thể lại rất lâu không làm ra hành động.
Khuôn mặt hắn, gần trong gang tấc.
Hơi thở của hai người, cơ hồ là hoà vào cùng nhau.
Dung Mị thậm chí có một ý nghĩ hoang đường rằng, nếu bây giờ Dạ Mặc Thần nói ra thân phận của nàng, nàng sẽ không màng tất cả ở lại bên cạnh hắn!
"Ta..."
"Vương gia, cứu mạng!!"
Một tiếng hét to vang lên, sau đó là bóng một "vật thể" nặng trịch rơi vào trong phòng.
Rầm---!
Cùng lúc đó một bóng người cũng theo cửa sổ tiến vào.
"Quân thượng, vừa rồi ta nhìn thấy kẻ khả nghi dám tiến lại gần đây nên bắt lại, ngươi.… xem…" Bạch Lăng hai mắt trừng to.
"Vật thể" vừa bị ném vào trong phòng - Dạ Tiểu Tứ cũng há hốc mồm, bộ dáng "sét hãy đánh chết ta đi", "ta không tin vào mắt mình", vv….
Vương gia nhà hắn cư nhiên ghế, đông, một nam nhân?
Còn cúi gần như vậy là muốn làm gì!
Không không không, làm gì không quan trọng, quan trọng là đó là một, nam, nhân!
Nam!
Dạ Tiểu Tứ: "H-hai...!người…."
"Ngươi! Mau bỏ tay ra, ngươi làm gì với quân thượng vậy hả?!" Bạch Lăng hai mắt thượng hoả lao tới.
Nam nhân này vào phòng lúc nào, nàng hoàn toàn không cảm nhận được!
Dung Mị bị một phen náo loạn quấy rầy làm bừng tỉnh, khẽ cười nhạo chính mình suy nghĩ vẩn vơ.
Dung Mị hơi dùng sức liền có thể nhẹ nhàng đẩy Dạ Mặc Thần đứng lên.
Bạch Lăng đứng gần Dung Mị cảnh giác nhìn Dạ Mặc Thần.
Dạ Mặc Thần lạnh lùng liếc Dạ Tứ, "Còn không đứng lên."
Dạ Tiểu Tứ lúc này mới phản ứng lại, khép mồm chạy ra phía sau Dạ Mặc Thần, ánh mắt tò mò đánh giá Dung Mị.
Càng đánh giá Dạ Tứ càng kinh ngạc.
"Nam tử" này quả thật là hoàn hảo đến mức yêu nghiệt, bất luận là diện mạo hay khí chất đều vô cùng tương xứng với vương gia nhà hắn.
Một người lạnh lùng tự phụ, một người tà mị nguy hiểm, thế lực ngang nhau không ai thua kém!
Lần đầu tiên Dạ Tứ mới có cảm giác như chứng kiến cảnh long tranh phượng đấu!
"A! Ta biết