Ma Thần Binh xếp hàng ngay ngắn, cung kính hành lễ với Dung Mị đứng ở nơi cao.
Người trong Vạn Ác Thành lúc này mới sửng sốt nhìn qua thân ảnh màu đỏ khảnh mảnh của Dung Mị.
Ban đầu bọn họ hoang đường tưởng rằng nhóm ma binh này là do thượng đế phái xuống cứu trợ, nhưng lúc này xem ra không phải vậy.
Là do người này!
Xung quanh hắn tản ra khí tràng thịnh thế lăng nhân, đặc biệt là ma tộc trong thành, rõ ràng cảm nhận được linh lực sôi sục muốn xưng người trước mắt này là vương giả!
Hết Minh Vương lại tới một nhân vật có vẻ không tầm thường, mặc dù Vạn Ác Thành được cứu rồi nhưng bọn họ vẫn vô cùng căng thẳng.
"Quân thượng." Lôi tới trước mặt Dung Mị, cúi người tỏ vẻ nhiệm vụ hoàn thành.
Dung Mị gật đầu, ánh mắt sắc bén quét qua toàn thành 1 vạn người: "Bổn quân danh xưng Ma Quân, mặc dù Vạn Ác Thành không thuộc ma giới nhưng cũng không được đại lục chấp nhận.
Hiện tại bổn quân cứu các ngươi, từ nay về sau các ngươi tất nhiên phải nghe hiệu lệnh của ta, trở thành lực lượng của ta!"
Suốt 1 vạn người đều kinh ngạc với lời nàng nói, có người kinh diễm với khí thế của Dung Mị, có người lại không phục cho rằng nàng quá kiêu ngạo.
Dung Mị đương nhiên biết điều đó, ánh mắt ngưng tụ, vận khí nói: "Bổn quân có thể trong nháy mắt tiêu diệt 300 vạn quỷ quân thì cũng có thể giết chết toàn bộ các ngươi trong một cái trở tay! Đừng nên nghi ngờ bổn quân! Bổn quân không phải quá rảnh rỗi mới cứu các ngươi!"
Khí phách sát phạt từ trên người Dung Mị phát ra, 1 vạn người Vạn Ác Thành không ai không hô hấp khó khăn, tim như nổi trống.
Thậm chí có người không chịu nổi Thiên Ma chi khí trực tiếp ngất đi!
"Huống hồ, bản quân có ý muốn cứu các ngươi, cho nên chúng ta không phải địch nhân." Đánh một cái tát lại cho một viên đường, Dung Mị cười ngâm ngâm nói.
Thế giới này vốn là cường giả vi tôn, người Vạn Ác Thành có thể ý kiến gì? Một đám không có chí khí trầm mặc xuống.
Hơn nữa, nàng cứu bọn họ là sự thật!
"Được rồi, tin tưởng các ngươi biết phải làm gì, đều đi trị liệu và nghỉ ngơi đi." Dung Mị phất tay, nháy mắt đã không thấy dáng vẻ tàn nhẫn vừa rồi, cười như tắm mình trong gió xuân.
….
"Ngươi không phải không muốn cứu Vạn Ác Thành sao?"
m thanh bất bình phẫn nộ vang lên, nhìn lại còn không phải tiểu thị vệ bên cạnh Dạ Mặc Thần đó sao?
"Bổn quân không nhớ có nói như vậy?" Nàng nhớ là chỉ nói là giả sử.
"Vậy tại sao không để binh lính của ngươi xuất hiện sớm một chút thì đã không có nhiều người bị thương như thế!"
"Liên quan gì đến ngươi? Quân thượng đều đã có tính toán, ngược lại Minh Vương từ đâu nhảy ra, đúng là thừa thãi! Cũng may không làm hỏng kế hoạch của quân thượng, nếu không…!"
Không chỉ một mình Dạ Tiểu Tứ có thành kiến với Dung Mị, Bạch Lăng cũng đồng dạng không thích Dạ Mặc Thần, thậm chí trong mắt nổi lên sát khí!
Dạ Tiểu Tứ: "Ngươi ngươi ngươi...!"
Bạch Lăng nhếch môi cười nhạo: "Không phục? Muốn đánh nhau sao?"
"Ách!" Đánh không lại….
"Dù sao quỷ thần cũng là do vương gia nhà ta giết! Ngươi biết quỷ thần là gì không? Thực lực tương đương Phi Tiên cảnh! Vạn Ác Thành có thu phục cũng phải là của hắn, dựa vào đâu ngươi một ngón tay cũng không động mà muốn chiếm làm của riêng chứ!"
Phi Tiên cảnh?
Sắc mặt Bạch Lăng lập tức trở nên không tốt!
Nói như vậy, Dạ Mặc Thần cũng là phi tiên cảnh rồi? Sao có thể!
Trên đại lục Nguyên Anh cảnh đỉnh phong đã là người thống trị, Phi Tiên cảnh cơ hồ là không tồn tại có được không!
Nhất định là dùng thủ đoạn gì đó, hoặc là quỷ thần kia căn bản không có mạnh đến cảnh giới đó!
Nhưng thực ra Dung Mị lại không quá ngạc nhiên.
"Ngươi hỏi bổn quân dựa vào đâu?"
"Dựa vào Ma Thần Binh tiêu diệt 300 vạn quỷ tộc là của bổn quân.
Đủ chưa?"
Dung Mị tiến lại gần sát Dạ Tứ, âm thanh không nhanh không chậm nói ra, bốn mắt đối nhau, đáy mắt Dung Mị thoắt hiện một tia nguy hiểm.
Dạ Tứ tâm thần run lên, hắn bỗng dưng ý thức được, so với Bạch Lăng, cái người trông có vẻ nhỏ yếu vô hại này mới là chân chính đáng sợ!
Thấy Dạ Mặc Thần đi đến, Dạ Tiểu Tứ lập tức như rùa rụt cổ trốn đến phía sau hắn.
Dung Mị nhướng mày, không ngờ tính tình đạm mạc như Dạ Mặc Thần có thể chịu đựng được một cái "máy nói hình người" Dạ Tiểu Tứ ở bên cạnh.
Phải biết lúc trước Dạ Nhất ở cạnh hắn luôn là đương người không khí, im như ve sầu mùa đông.
"Ma giới từ khi nào