Tĩnh Hàm theo Dạ Nhất trở về lều trại.
Cả đường đi, không khí trầm mặc làm Tĩnh Hàm càng hoảng loạn, vừa tới nơi nàng đã không chịu nổi ngã quỵ xuống đất.
"Dạ Nhất đại ca, ta… ta sai rồi! Ta thật sự không cố ý!"
Nàng thật sự không hề muốn giết Bạch Lăng!
Dạ Nhất nhẹ giọng trấn an: "Tĩnh Hàm, ngươi bình tĩnh lại đã.
Ngươi có biết vừa nãy ngươi suýt nữa tẩu hoả nhập ma rồi không?"
"Cái gì!?"
Tu luyện giả, tu một chữ "tiên".
Chỉ cần đạo tâm không sạch sẽ dễ dàng tẩu hoả nhập ma, điên cuồng mất hết lý trí, rơi vào tà đạo, sống nhiều nhất không tới 10 năm.
"Ta làm sao có thể tẩu hoả nhập ma?" Tĩnh Hàm nghi hoặc.
"Ngươi mới từ chiến trường trở về, tâm lý không ổn định, sau đó suýt chết ở Vạn Ác Thành, còn bị Bạch Lăng đả kích, sinh ra tâm ma cho nên mới không thể khống chế hành động của mình." Dạ Nhất giải thích.
Ban đầu hắn cũng đã chú ý đến sự khác thường của Tĩnh Hàm cho nên ở Vạn Ác Thành mới quan tâm nàng hơn bình thường, quả nhiên…
Tĩnh Hàm lúc này đã bình tĩnh, cũng phân tích kỹ càng mọi chuyện.
Nàng lắc đầu:
"Tĩnh Hàm, ngươi đừng tự trách, đều tại cái đồ hoạ tinh Bạch Lăng...!" Dạ Nhất nghiến răng nói, "Sau này ngươi tốt hơn nên tránh xa nàng ra."
"Không phải, Dạ Nhất đại ca, chuyện này không liên quan đến Bạch Lăng cô nương."
Dạ Nhất nghe vậy sửng sốt: "Ngươi không trách Bạch Lăng sao?"
Tĩnh Hàm hổ thẹn nói: "Là do chính ta đạo tâm không vững mới sinh lòng đố kỵ Bạch cô nương, suýt nữa hại nàng ấy.
Ta mới là người sai."
Lúc Dạ Nhất hoàn hồn thì phát hiện Tĩnh Hàm đã thiếp đi.
Dạ Nhất ôm Tĩnh Hàm lên giường, đắp chăn xong, tay khẽ điểm vào giữa trán nàng.
Tĩnh Hàm hổ thẹn nói: "Là do chính ta đạo tâm không vững mới sinh lòng đố kỵ Bạch cô nương, suýt nữa hại nàng ấy.
Ta mới là người sai."
Nghe thấy lời này, Dạ Nhất nắm chặt tay, cả người rơi vào trầm tư.
Tĩnh Hàm thân là nữ tử còn nghĩ được như vậy, thế nhưng hắn...!
Lúc Dạ Nhất hoàn hồn thì phát hiện Tĩnh Hàm đã thiếp đi.
Dạ Nhất ôm Tĩnh Hàm lên giường, đắp chăn xong, tay khẽ điểm vào giữa trán nàng.
Một sợi hắc khí từ trán Tĩnh Hàm bay ra, sau đó theo ngón tay nhập vào trong thân thể Dạ Nhất.
"Tĩnh Hàm, ngươi tâm địa lương thiện, còn ta trước sau vẫn không thể buông bỏ được..."
Dạ Nhất ra khỏi lều liền nhìn thấy Dạ Mặc Thần đứng ở ngoài.
Dạ Mặc Thần liếc qua hắn một cái, mở miệng: "Ngươi hấp thụ tâm ma của nàng, thọ mệnh từ hai năm chỉ còn một."
"Xin lỗi vương gia, ta không thể trơ mắt nhìn Tĩnh Hàm tẩu hoả nhập ma..."
Giống như ta.
Dạ Nhất cúi đầu.
"Tâm ma này, muốn tháo phải tìm người buộc, bổn vương đã đem người đến, còn lại phải dựa vào chính ngươi."
Dạ Mặc Thần ngữ khí nhàn nhạt, nhưng Dạ Nhất biết hắn đang lo lắng cho mình.
Dạ Nhất cảm động đáp: "Đa tạ vương gia!"
- ---------------
Nhiều ngày sau.
Sòng bạc Thiên An, kinh thành Đông Nguyệt Quốc.
"Nhỏ, nhỏ…!"
"2,2,3, nhỏ!"
"A ha ha!"
Tiếng cười linh động truyền vang đại sảnh.
Nữ tử một thân áo vàng, khuôn mặt tiếu lệ tinh xảo, vừa nhìn liền biết là tiểu thư nhà quyền quý.
Nhưng giờ phút này nàng