"Trời ạ ——"
"Không thể nào?!"
"Bạch Lăng ngươi ——"
"Sao có thể?!"
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
Đừng nói là mọi người, ngay cả Bạch Lăng chính mình còn không tin tưởng có được không!
Nàng thế nhưng rút được một viên linh thạch cực phẩm trong ô 74!
Linh thạch chia làm hạ phẩm đến thượng phẩm, cực phẩm linh thạch hiếm hoi vô cùng, 100 năm trước đã bị khai thác sạch, cơ hồ tuyệt chủng!
Sòng bạc này cũng thật là chơi lớn quá đi? Hơn nữa đồ tốt còn bị xui xẻo tinh Bạch Lăng rút trúng!
Thế giới này huyền huyễn!
Nhưng mà mọi người không thể tưởng tượng được chính là, mọi thứ không hề ngẫu nhiên!
Không ai biết một con hồ ly phúc hắc đang ở ngay cách vách xem kịch đâu!
Không sai, sự tình là như thế này ———
Mười phút trước.
"Trời đất, Tiểu Lăng Nhi sao lại đáp ứng đánh cược, thế này không phải thua chắc sao?" Cổ Linh nghe được cuộc nói chuyện bên ngoài, tức khắc hít sâu một hơi.
Ở chung năm năm, nàng rất rõ ràng Bạch Lăng có bao nhiêu nhọ, căn bản là không có nửa điểm dính dáng tới may mắn!
"Chỉ có thể mong vận khí của tiểu quận chúa kia tệ hơn một chút…."
Nhưng mà Cổ Linh vừa dứt lời, Tây Môn Tình Nhi đã rút được số song lộc 66!
Phòng tối ở cách vách liên thông với các ô tủ, cho nên Cổ Linh liếc mắt một cái là thấy được trong ô 66 có gì.
"Linh thạch cực phẩm?!"
"Thế này Tiểu Lăng Nhi thua là cái chắc!"
Cổ Linh kinh ngạc sau đó bắt đầu lo lắng.
Nàng không phải lo lắng cho Bạch Lăng, mà là sợ Tây Môn Tình Nhi thắng cược rồi làm cái gì quá đáng chọc giận nàng ta.
Bạch Lăng mà nổi điên lên thì cả cái kinh thành cũng không đủ cho nàng lăn lộn, ngẫm lại liền thấy đau đầu.
"Tiểu Mị Nhi ngươi không lo lắng sao?" Cổ Linh nhìn bộ dáng khí định thần nhàn, vững như Thái Sơn của Dung Mị, nhịn không được nghi hoặc.
"Có gì phải lo?" Dung Mị không cho là đúng đáp.
Cổ Linh: "?"
Dung Mị cười thần bí: "Không phải còn có ta ở đây sao?"
Nói, nàng đứng dậy đi về phía ô tủ 66 mở ra cơ quan bí mật lấy linh thạch ra, ô 66 đại cát tức khắc trở thành hòm trống!
"?!??!?!"
Cổ Linh trợn tròn mắt!
Thế này cũng được???
"Ta nói Tiểu Mị Nhi, ngươi quá không phúc hậu rồi, còn có cả thao tác như thế này sao??"
Đây là trần trụi gian lận a!
"Có gì không được?" Dung Mị cười gian trá, nàng gian lận đó thì thế nào, ai bảo sòng bạc Thiên An là nhà nàng mở?
"Chậc chậc, tiểu quận chúa đanh đá kia mà biết khẳng định sẽ tức điên, ha ha ha!" Cổ Linh có chút vui sướng khi người khác gặp hoạ nói.
Quả nhiên, sau khi Tây Môn Tình Nhi mở hộc tủ trống rỗng ra, sắc mặt đen như đít nồi!
Sau đó liền nghe được âm thanh rống giận của nàng: "Đáng chết! Ngươi có giỏi thì rút thăm, lỡ đâu còn xui xẻo hơn bổn quận chúa thì sao?"
Tây Môn Tình Nhi chỉ vì vớt vát mặt mũi nên mới nói vậy, mọi người cơ hồ đều nghĩ là không có gì xui hơn rút trúng hòm rỗng.
Chỉ có Dung Mị và Cổ Linh biết, Bạch Lăng cô nàng xui xẻo tinh này có bao nhiêu xui!
Sự thật là ô số 74 nguyên bản ——
Bị khắc trận pháp phun nước!!!
Một khi kéo tủ ra tuyệt đối sẽ bị tạt một thân ướt nhẹp!
Dung Mị và Cổ Linh cười khổ không thôi.
Một người thế nhưng có thể đen đủi đến mức độ này, quả thật là thay đổi nhận thức về từ xui xẻo của nàng luôn rồi!
Dung Mị đành phải thay đổi ô 74, bỏ viên linh thạch vừa lấy ra từ ngăn tủ của Tây Môn Tình Nhi vào.
Thế là thành ra một hồi ngư long tráo đổi "vô cùng hoàn mỹ" ——
…….
"Bổn quận chúa không tin! Không tin, ta không tin!!!" Tây Môn Tình Nhi không thể chấp nhận một dân nữ như Bạch Lăng có vận khí tốt hơn nàng!
Hơn nữa vận khí của nàng từ nhỏ thật sự vẫn luôn rất tốt a! Sao có thể rút trúng hòm rỗng được?!
Sắc mặt Bạch Lăng trầm xuống, âm thanh lạnh lẽo sởn tóc gáy nói, "Ha hả, kỳ thật bổn điện cũng không tin, nhưng sự thật chính là sự thật, có lẽ ngay cả ông trời cũng xem ngươi không vừa mắt? Chúng ta không phải đánh cuộc sao, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?"
Tây Môn Tình Nhi tức khắc tái nhợt, ánh mắt của một phàm nhân sao có thể khủng bố đến thế?!
"Ta… Ta..." Tây