Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

271: Gặp Người Quen 2


trước sau


"Hữu Ý tên kia lại chạy đi đâu nữa rồi?" Lúc Dung Mị trở lại đón Cổ Linh thì phát hiện thiếu niên đã không có bóng dáng.

"Không lẽ chúng ta chạy quá nhanh hắn không theo kịp?" Dung Mị ảo não nói.

Lúc nãy chỉ lo chạy quả thực không để ý tới hắn, hơn nữa nàng không có thói quen để ý đến người lạ vậy nên sau đó cũng không phát hiện hắn biến mất.

"Không phải đâu, ta nhớ rõ hắn đã bước vào truyền tống trận, đứng bên cạnh ta mà." Cổ Linh khẳng định nói.

"Tiểu Mị Nhi đừng lo, tiểu tử kia hẳn là ham chơi chạy đi đây đi đó, chơi đủ rồi sẽ tự mò về thôi, mỗi lần hắn đều xuất quỷ nhập thần như vậy mà không phải sao?"
Dung Mị nhún vai, "Được rồi." Nàng cũng không phải lo lắng gì, chỉ sợ hắn gây chuyện.

Hai người được sắp xếp phòng cho khách ở lại nghỉ ngơi, còn Mục Lẫm thì gấp gáp cả đêm chạy về Mục gia tìm người.

Dung Mị căn bản không biết một tâm tư khác của Mục Lẫm, thấy hắn tích cực giúp đỡ như vậy thì trong lòng rất cảm kích.

Ngày hôm sau, Dung Mị ở trong phòng quá chán vì vậy quyết định ra ngoài đi dạo.

Tính ra đây vẫn là lần đầu tiên tham quan chợ đen ở Thần Ma đại lục, cũng không khác là mấy so với thế kỷ 21.

Mặc dù nơi này chỉ là một phân bộ nhưng mức độ ngư long hỗn tạp hoàn toàn không kém chủ thành, thứ gì cũng có.

Cũng nhờ vậy mà Dung Mị mới có thể đi dạo thoải mái trên đường, đổi lại là phố xá bình thường thì một thân trang phục của nàng hẳn là sẽ trở thành tiêu điểm không thể nghi ngờ.

Dung Mị theo quán tính đưa mắt nhìn hai bên đường, định xem thử có thể tìm thấy Hữu Ý hay không.


Kết quả Hữu Ý không thấy, ngược lại thấy một cặp mắt tím hoàn toàn tương phản lướt qua.

Người đi đường rất đông, người kia chớp mắt đã không thấy bóng dáng, nhưng Dung Mị khẳng định mình không có nhìn nhầm.

Là hắn!
Nàng không chút do dự đuổi theo.

Chưa nói đến trên người hắn có rất nhiều bí ẩn, chỉ việc hắn xuất hiện ở đây cùng lúc với nàng, đây tuyệt đối không phải trùng hợp!
Thiên hạ làm gì có chuyện vừa khéo như thế!
Soạt — Soạt ——
Dung Mị đi giữa đám người, thân ảnh nhẹ nhàng giống như một cơn gió lướt qua, cuối cùng đuổi tới một cái hẻm nhỏ không người.

"Tìm bản tôn?" Giọng nói không hề có một tia cảm tình vang lên.

Dung Mị không nghĩ tới nam nhân kia sẽ đứng lại chờ mình, ngược lại khiến cho nàng càng thêm cảnh giác lên.

Nàng vẫn tự mình hiểu lấy, sự thật là nàng đánh không lại hắn!
"Đúng vậy, giữa ban ngày ban mặt thế nhưng có người giả dạng bổn quân đi trên đường phố, ta không tìm ngươi thì tìm ai?" Dung Mị hài hước nói, nhưng ý cười không đạt đáy mắt.

"Giả dạng?" Mắt tím nguy hiểm nheo lại, tựa hồ không vui với lời nói của nàng.

Thấy vậy, Dung Mị cười càng thêm vui vẻ, "Thế nào? Bổn quân nói vậy ngươi có gì không đồng ý?"
Sát khí nồng đậm xẹt qua làm đôi mắt tím giống như trầm xuống một tầng màu sắc.

Khoảnh khắc này, nam nhân bỗng cảm thấy lồng ngực nóng rát đau nhức.

Hắn biết, là đóa bạch liên chết tiệt kia đang quấy phá!
Đây đã không phải lần đầu tiên bạch liên phản ứng dữ dội như vậy, phảng phất chỉ vì ngăn cản hắn thương tổn "nam tử" trước mặt này.

Còn có một loại… cảm giác vui sướng khi gặp lại "hắn"!
Thu hồi sát niệm, nam nhân biết tạm thời không thể động tới Dung Mị, trừ khi tìm được cách xoá bỏ hoa văn bạch liên.

"Trước đây bản tôn chưa từng gặp qua ngươi." Đây xem như là đang giải thích.

Nam nhân cảm thấy chính mình đời này chưa từng phải ăn nói khép nép như

vậy.

Đợi hắn xoá sổ đoá bạch liên chết tiệt này, cái tiếp theo tuyệt đối sẽ là Dung Mị!
"......" Dung Mị đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, nào biết hắn sẽ nhẹ nhàng giải thích như vậy, chẳng lẽ suy đoán của nàng đã sai?
Nhìn thế nào cũng không thấy hắn giống người dễ nói chuyện a….

Dù vậy nàng cũng không dám thả lỏng cảnh giác, "Vậy ngươi giải thích thế nào về trang phục của mình? Đồng dạng áo đỏ và mặt nạ, nói là trùng hợp, ai tin?"
"......" Vấn đề này hắn cũng không biết trả lời như thế nào.


Trong chớp mắt này!
Dung Mị động! Nàng bỗng dưng lấy thế như sét đánh tập kích về phía nam nhân!
Hắn rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó thế nhưng lấy góc độ xảo diệu né đi đường kiếm của nàng, dù là vậy, thân thể vẫn hung hăng va chạm một chút.

Hắn trời xui đất khiến vươn tay ôm lại nàng, cả người cứng đờ!
Bạch liên chết tiệt —— Nhất định lại là do nó tác quái!
"Đáng chết!" Dung Mị mắng thô khẩu.

Thất sách, hắn vậy mà né được!
"Buông tay!" Dung Mị hai mắt phun lửa, thầm nghĩ thật là biết vậy chẳng làm, lần này lỗ quá độ!
Nhưng nam nhân không những không buông tay, hơn nữa một bàn tay khác còn vươn tới mặt nàng.

Dung Mị quýnh lên, hắn đây là muốn….

Lạch cạch ——
Mặt nạ hồ ly rơi xuống trên đất.

Một tia kinh diễm chợt loé mà qua trong đôi mắt tím.

Mặt nạ rơi xuống, không chỉ bại lộ một khuôn tuyệt thế dung nhan, ngay cả dáng người thuộc về nữ tử bị huyễn thuật che dấu cũng hiện lên mồn một.

Nam trang cũng không thể kiềm chế được khí chất thiên thành mị cốt trên người nàng.

"A…" Nam nhân bỗng dưng cười nhẹ một tiếng.

Quả nhiên là vậy.

Hắn nói mà, chính mình sao có thể có "cảm giác" với nam nhân?
…….


"Tìm thấy rồi!!"
"Hắn ở bên này! Mau bắt lại!"
"......"
Lúc này, một đám người từ xa tiến lại vây quanh hẻm nhỏ, nói đúng hơn là vây quanh nam nhân mắt tím này.

Dung Mị híp mắt, thầm hô không xong.

Nàng nhân hỗn loạn đẩy nam nhân thoát ra!
Nhưng đáng tiếc là, dù động tác của nàng rất mau, chỉ có một cái chớp mắt, nhưng nam tử trung niên dẫn đầu đã nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau.

Dung Mị có chút vui sướng khi người khác gặp hoạ.

Tên này rốt cuộc đã làm cái gì chọc đến một đám người?
Đối mặt với đám người, nam nhân không chút hoang mang, mắt tím hiện lên một tia giảo hoạt.

Hắn bỗng cúi người, khoảng cách cực gần ở bên tai Dung Mị nói một câu.

"Vô Tình, nhớ kỹ tên bản tôn."
Cùng lúc đó, hắn đặt một thứ gì đó vào tay nàng, cố ý để cho đám người kia thấy được.

"Ngươi….!" Dung Mị sửng sốt.

Chưa kịp nói hết lời, nam nhân đã vô tư biến mất giống như đi giữa chốn không người, nháy mắt đã không thấy tăm hơi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện