Trời ạ, trời ạ, trời ạ ——
Dung Mị à Dung Mị, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì thế này —
Dung Mị ảo não không thôi.
Nàng thế nhưng ở trong phòng… cùng hắn… Ba ngày ba đêm!!
Tình cảnh này nàng đã từng nhìn thấy trong tiểu thuyết, nhưng lúc đó mỗ cô nương chỉ khịt mũi coi thường.
Ai biết được loại sự tình thẹn thùng này ngày nào đó lại xảy ra trên người mình.
Nàng quên mất nơi này mọi người đều tu luyện, thể lực tốt đến đáng chết!
Ngoài cửa còn đứng nhiều người như vậy, rồi xong, mọi người khẳng định là biết được hai người làm chuyện tốt gì trong phòng!
Dung Mị trong lòng ngập tràn các loại tư vị, có thấp thỏm, có hối hận, có lo lắng, nhưng mà lẫn trong các loại cảm xúc vẫn là có một chút ngọt ngào.
Thật là một hồi hoang đường, nàng tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ cho nên mới….
"Aaaaa..." Dung Mị dùng chăn đóng gói bản thân thành một con tằm.
Thân hình nho nhỏ của Cổ Linh hiện ra, nhìn người nào đó trêu chọc nói:
"Ai da, xong rồi sao? Ba ngày này ta quả thật sắp nghẹn chết!"
"Cổ, Linh!" Dung Mị nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi còn biết xuất hiện! Vì sao không ngăn cản ta lại!"
Cổ Linh bĩu môi: "Cần thiết sao? Hơn nữa ngươi cũng đâu phải lần đầu tiên, ngại gì chứ?"
Lăn giường một lần và hai lần thì có gì khác nhau?
Dung Mị: "......" Nàng đột nhiên có một loại xúc động muốn ném Cổ Linh về lò nấu lại!
Cổ Linh vô tội chớp mắt, Dung Mị cũng hết cách với nàng:
"Haiz, đây không phải vấn đề thẹn thùng hay không." Mà là ta không muốn hại hắn.
Thể trạng của nàng bây giờ thật sự không thích hợp cùng Dạ Mặc Thần ở bên nhau.
Cổ Linh và Dung Mị tâm linh tương thông, tất nhiên biết Dung Mị đang nghĩ gì.
Nàng khó chịu lầu bầu:
"Nhưng Minh Vương hắn vẫn khoẻ mạnh đấy thôi, làm gì có chuyện gì?"
Biểu tình của Dung Mị bỗng nhiên trở nên nghiêm túc nhìn chằm chằm Cổ Linh, ánh mắt sắc bén làm nàng có chút chột dạ.
Cổ Linh biết Dung Mị có khả năng đã tức giận, súc đầu không nói chuyện nữa.
Quang minh và hắc ám là tương sinh tương khắc.
Thời điểm ban đầu khi hai nguyên tố có thế lực ngang nhau sẽ tạo ra hiện tượng tương sinh.
Nhưng một khi có một bên nhỉnh hơn thì sẽ tạo thành hậu quả khôn lường.
Thiên ma chi lực quá mức bá đạo, quang nguyên tố là cách duy nhất khắc chế nó nhưng đồng dạng Dạ Mặc Thần cũng sẽ bị tổn hại.
Dung Mị giấu Tử Huyền bởi vì nếu Tử Huyền biết nàng có nguy hiểm đến tính mạng thì hắn có dùng vũ lực cũng phải bắt trói Dạ Mặc Thần đến đây.
Mà Dạ Mặc Thần… khẳng định sẽ cam tâm tình nguyện làm thuốc giải cho nàng.
Dù là cái nào thì nàng cũng không muốn.
"Cổ Linh!"
Để sự tình giống ngày hôm nay không bao giờ phát sinh nữa, Dung Mị cảm thấy nàng cần phải nghiêm túc cảnh báo khế ước giả của mình.
Cổ Linh không cam lòng nhưng vẫn gật đầu: "Ta biết rồi."
Cổ Linh chung quy vẫn không phải con người.
Nàng không quá hiểu cảm xúc giữa nhân loại với nhau.
Nàng chỉ biết trung thành và tận tâm với chủ nhân của mình.
Cho dù là trước đây bảo Dung Mị đi hôn Dạ Mặc Thần, sau đó tác hợp cho hai người, hay là như sự việc lần này… tất cả đều là vì có lợi cho Dung Mị.
Còn Dạ Mặc Thần có bị thương hay không, sống chết thế nào thì không thuộc phạm vi nàng phải quan tâm.
"Ngươi hối hận sao?" Cổ Linh bỗng dưng mở miệng hỏi một câu.
Mặc dù không nói rõ, nhưng Dung Mị biết Cổ Linh đang hỏi về chuyện nàng cắn nuốt Thiên Ma năm đó.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Không hối hận!"
Dung Mị kiên định trả lời.
Thế giới này lấy cường giả vi tôn, đó mới là nguyên tắc cơ bản nhất, nàng chưa từng quên!
Nếu không mạo hiểm cắn nuốt Thiên Ma, nàng sẽ không có thực lực như hiện tại, vậy thứ chờ đợi nàng chắc chắn là vạn kiếp bất phục.
Ít nhất trước khi tiêu diệt được quỷ tộc, nàng vẫn cần thiên ma chi lực này.
"......"
"......"
Ngoài cửa truyền đến một trận động tĩnh.
Dung Mị nhíu mày, không lẽ Dạ Mặc Thần còn chưa đi?
Vừa nãy nhìn thấy đại trưởng, lão nhị trưởng lão đều đứng bên ngoài, hay là bọn họ đánh nhau rồi?
Nghĩ thế, Dung Mị tức khắc nóng nảy hướng về phía bên ngoài hét to:
"Để hắn đi!"
"......"
"......"
Lại khôi phục yên tĩnh.
Cốc cốc cốc ——
"Quân thượng."