Nhưng!
Vào lúc nhuyễn kiếm chỉ cách Phượng Miên Miên một gang tay ——
Phượng Miên Miên bỗng dưng cảm thấy có một luồng sức mạnh chui vào trong cơ thể, sau đó toàn bộ thống khổ đều biến mất!
Quang nguyên tố gặp được đoàn khí màu đen kia thì lập tức sợ hãi chạy trốn, nhưng kết cuộc vẫn bị nó thôn phệ đến tro cũng không dư thừa.
Cơ thể trở nên nhẹ nhàng, Phượng Miên Miên thử vận dụng ma khí, linh lực của nàng thế nhưng đã được giải phong ấn!
"Oành —— "
"A —— " Thanh kiếm không có đâm trúng Phượng Miên Miên ngư dự đoán, ngược lại Tây Môn Tình Nhi bị ma khí cường đại mà Phượng Miên Miên phát ra hung hăng chấn bay!
Không cần phải nói, một tu sĩ Trúc Cơ như nàng trực tiếp hộc ra một búng máu, khiếp sợ ngã trên mặt đất.
Cùng lúc đó Phượng Miên Miên đã lắc mình tránh thoát khỏi phạm vi của Lưu Quang Kính.
Chiêu thức ấy của nàng đánh bay Tây Môn Tình Nhi, nhưng Lưu Quang Kính vẫn không có chút sứt mẻ, quang nguyên tố bảo vệ trên kính đúng là không thể xem thường.
Ở đây, người có thể nhìn thấu trận diễn này lập tức trở nên cảnh giác, dồn mắt về phía thiên không mười dặm.
Mà lúc những người khác tu vi không cao còn đang ngơ ngẩn khó hiểu, một trận cuồng phong bỗng chốc thổi quét đến.
"Rống —— "
Tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ hoàng cung.
Đại gia Tiểu Bạch khó khăn lắm mới được một lần khai triển long uy, tất nhiên vô cùng tích cực ra sức, chỉ khổ một đám người tu vi thấp bị rống suýt chút nữa mất đi tri giác.
Cự long nghênh ngang đáp thẳng xuống giữa lôi đài, ngay lập tức mọi người nghe tiếng "răng rắc" sau đó là "loảng xoảng"——
Lưu Quang Kính vỡ nát!
Phốc! Chủ nhân hiện tại của Lưu Quang Kính là Tây Môn Tình Nhi cũng không thoát khỏi số phận bi kịch.
Tu vi của nàng vốn đã thấp, phải dùng phương pháp đặc thù mới sử dụng được thánh khí.
Mà đằng này Lưu Quang Kính trực tiếp bị phá hủy, Tây Môn Tình Nhi xem như đi nửa cái mạng.
Dung Mị bất đắc dĩ vỗ đầu Tiểu Bạch một chút nó mới chịu an tĩnh lại, mọi người cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy kẻ làm ra náo loạn này.
Đa số ánh mắt đều tỏ vẻ bất mãn nhìn chằm chằm Dung Mị, nhưng đầu sỏ gây tội lại hồn nhiên nói: "Ngượng ngùng, bổn quân đến trễ."
Mọi người: "......"
Tây Môn Tình Nhi: "......" Đã chết ngất.
Phượng Miên Miên và Bạch Lăng đều được gỡ bỏ phong bế linh lực, lập tức chạy đến bên cạnh Dung Mị, giống như thần hộ vệ, mọi người vừa nhìn liền đoán được một hai.
Người tới, là đại diện ma tộc tham gia đại hội.
"Tình Nhi!!" Tây Môn vương gia lúc này mới phản ứng lại, thấy Lưu Quang Kính vỡ nát, con gái mình ngất xỉu không rõ sống chết thì cả kinh rống lên.
"Đáng chết!"
Tây Môn vương gia chạy đến bên cạnh con gái mình, xác định nàng còn thở, hơn nữa Lưu Quang Kính thật sự đã trở thành phế thải không thể sửa được, căm tức nhìn sang Dung Mị, "Ma tộc hỗn xược, trước mặt quân thần bốn nước mà ngươi dám làm càn đả thương người trên lôi đài!"
"Vương gia nói đùa rồi, không chỉ trước mặt quân thần bốn nước, bổn quân bất kỳ lúc nào ở đâu đều có thể tùy tiện làm theo ý mình." Dung Mị cười tà tứ, lời nói thiếu đánh cực kỳ.
"Vương gia nên may mắn nữ nhi của ngươi chưa có tổn thương đến người của ta, nếu không đừng nói là Lưu Quang Kính, bổn quân còn muốn lấy mạng nàng tới trả!"
"Ngươi!!"
Thật là cuồng ngạo đến cực điểm!
Thế nhưng hoàng đế Nam Tuyết vẫn chưa lên tiếng, ba nước còn lại ngồi xem kịch hay, Tây Môn vương gia bận tâm mặt mũi không dám phát tác cơn thịnh nộ.
Tây Môn