Tể tướng cũng không nghĩ lung tung, tiếp tục nói vào chính sự.
Chính sự quan trọng hơn nhiều :" Đế Quân, nếu như quốc khố đã mất đó được Bắc Thần Ứng Diễm dùng vào việc nuôi binh mã, sau này tạo phản thì sẽ có chút phiền phức.
Đế Quân thần có một cách, không biết.....?"Tể tướng có chút chần chờ, khẽ liếc mắt qua Bắc Thần Y Lạc." Chuẩn tấu."Nàng chỉ nhẹ nhàng nói, bút trong tay vẫn không ngừng, phê qua một chồng tấu chương như núi." Bởi vì bình mã của Bắc Thần Ứng Diễm có vài tướng quân nắm trọng binh trong triều, tốt hơn nên tìm cách khống chế bọn họ trước, sau đó...."Qua một canh giờ thảo luận vấn đề Bắc Thần Ứng Diễm, Tể tướng cuối cùng cũng lui ra ngoài, để lại trong ngự thư phòng hai người Bắc Thần Y Lạc và Lam Diễm Cơ.
Lam Diễm Cơ cười cười nói :" Vị Tể tướng này đúng là người trung thành lại thông minh, cách đây một khắc ẩn vệ vừa thông báo với ta là Bắc Thần Ứng Diễm muốn thu ông ta về tay, lấy ra bao nhiêu kỳ chân dị bảo nhưng ông ta không do dự từ chối, thậm chí là mắng nàng ta một trận không biết liêm sỉ, sau đó ông ta lập tức qua đây bàn chuyện phản tặc Bắc Thần Ứng Diễm.
Đúng là gan lớn, dám mắng cả Bắc Thần Ứng Diễm, ông ta không sợ sẽ không thể toàn vẹn rời khỏi cung của nàng ta sao ?"Bắc Thần Y Lạc vẫn không có phản ứng, lạnh nhạt nói :" Thứ nhất : Tể tướng là tự tay ta đào tạo, là ẩn chủ theo ta từ lúc mới sinh theo lệnh Mẫu hậu, thực lực cao cường.
Thứ hai : Bắc Thần Ứng Diễm đánh không lại Tể tướng, trong cung của nàng ta căn bản cũng không có người đánh lại được ông ta.
Thứ ba : Thánh chỉ của tiên đế từng nói : " Tể tướng lập nhiều công trạng, không màn tính mạng bảo vệ Hoàng Hậu của Bổn Đế, trung tâm với Tân đế ( Bắc Thần Y Lạc ), quả là một trung thần hiếm có, lại nhiều lần cứu mạng Bổn Đế, vì vậy Tân đế có quyền, nếu Tể tướng chết, có thể cho một người hoàng thất tuẫn