Bắc Thần Y Lạc đương nhiên cũng có chút ngoài ý muốn gặp Nam Cung Khuynh Tuyết ở đây, tâm liền dấy lên chút hứng thú.
Kẻ dám trộm đồ của nàng không những không chạy mà còn ở lại hoàng thành, hoá ra không phải là do không muốn chạy mà là không thể chạy.
Một công chúa con tin ngoại trừ được đi lại trong cung, căn bản muốn xuất cung thì phải có lệnh bài của Đế Quân hoặc Quốc sư thì mới ra ngoài được, nếu không cố gắng trốn ra ngoài mà bị bắt được sẽ bị quy tội bỏ trốn, đến lúc đó quan hệ của hai nước sẽ tụt dốc không phanh, các đại thần trong triều cũng sẽ cho là Đế Quốc bị khiêu khích, như vậy, chiến tranh là điều không thể nào tránh khỏi, con dân lầm than.Nam Cung Khuynh Tuyết ở trong nước mà lòng lại nóng như lửa đốt, ánh mắt lạnh lẽo của Bắc Thần Y Lạc nàng không thể quên được, cái ánh mắt như Tu La chuyển thế đó làm nàng sợ hãi.
Đối mặt với ánh mắt đó, Nam Cung Khuynh Tuyết có cảm giác như bị nhìn thấu, toàn bộ bí mật của mình dễ dàng bị đối phương phát hiện, Chấp Minh trong Võ Cổ Thư truyền âm đến :-" Nam Cung Khuynh Tuyết, ngươi nên hy vọng Bắc Thần Y Lạc không nhận ra ngươi đi."Không nhận ra ? Cái ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm nơi Cực Bắc Chi Địa đó phóng thẳng tới nàng đó, nói nàng ta không nhận ra, ai tin ? Ma có xuất hiện cũng chẳng tin !Bởi vì sự xuất hiện của Bắc Thần Y Lạc, không gian dường như chịu một sự áp bức nặng nề, mà nàng lại cưỡi trên đầu một con Thanh Long, uy áp càng thêm nặng đến khó thở.
Nam Cung Lam Yên và Nam Cung Giai Kỳ chật vật quỳ rạp xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Nam Cung Tuệ Tình sợ hãi bò từ dưới nước lên, hai chân mềm nhũn, đứng dậy không nổi.Thanh Long thân thể dài phủ bằng một lớp vảy xanh bóng mượt, đôi mắt to như Dạ Minh châu liếc nhìn những người phía dưới như nhìn một đám kiến, khinh thường hừ một tiếng.Chấp Minh thông qua Võ Cổ Thư, nhìn ánh mắt khinh thường của Thanh Long, trong