Ánh mắt Bắc Thần Y Lạc càng lúc càng lạnh lẽo, mỉm cười âm u nói :" Hoàng kim....."" Cái gì ?"Lê Hãn ngờ vực." Tham ô trăm vạn lượng hoàng kim ! Lễ bộ thượng thư, nghe rõ chưa ?"Nàng nói nhẹ nhàng, không sức uy hiếp nhưng lại khiến ông ta run rẩy sợ hãi, áp lực trên người ông ta càng tăng.
Trăm vạn lượng hoàng kim, không thể nào ! Rõ ràng khi Đế muội đưa ra chính sách đó....là năm trăm vạn lượng bạc và lương thực để cứu tế kia mà, sao bây giờ lại là trăm vạn lượng hoàng kim ? Thông cáo xuống cũng là bạc mà ?Lê Hãn thân già nua run rẩy, ngước đầu lên chạm phải ánh mắt lạnh như băng của nàng, liền bị ngũ lôi oanh tạc đến không biết trời đất, vô lực không đứng dậy nổi.Bắc Thần Y Lạc cười cười, thì thầm vào tai ông ta :" Nói cho ngươi biết, bản thân ngươi không có tội trạng hay sai lầm để Bổn Quân gϊếŧ ngươi giống như đám quan viên kia, liền lưu ngươi lại, hôm nay là ngươi đâm đầu vào chỗ chết, vậy Bổn Quân liền thành toàn cho ngươi, tránh sau này ngươi nói Bổn Quân thất đức.
Chất tử ngươi, bị chém đầu là tin giả, bây giờ hắn đang ở nhà lao Hình bộ mới là sự thật."" Lễ bộ thượng thư, đừng trách Bổn Quân, có trách thì trách ngươi là cánh tay của Bắc Thần Ứng Diễm."Chất tử ông ta vẫn còn sống ?Ông ta bây giờ mới hiểu, ngày hôm nay còn sống bước vào cung điện này, khi ra sẽ chỉ cồn là một cái xác chết lạnh ngắt.
Ông ta là quan viên cuối cùng trong triều ủng hộ Bắc Thần Ứng Diễm, đó là lý do Bắc Thần Y Lạc không tha cho ông ta.
Ông ta chết, cuộc thanh trừ của nàng sẽ kết thúc, trong triều sẽ không còn người của Bắc Thần Ứng Diễm.Xoát !Một bóng đen quỷ mị xuất hiện phía sau lưng Lê Hãn, nhanh như chớp rút ra một con dao sắt bén, từ sau xuyên thủng cổ họng Lê Hãn.
Ông ta mắt trợn ngược, ngã bịch xuống đất, đến cả phản kháng cũng không kịp.Máu văng lên y phục màu đỏ của nàng càng tăng thêm vẻ diễm lệ, yêu mị.
Nàng như Tu La