Nhóm: Vạn Yên Chi SàoNguồn: .Vân Triệt và Lam Tuyết Nhược bỗng nhiên cứ như vậy nhảy xuống, Tiêu Tại Hách hoàn toàn bất ngờ.
Chờ đến khi hắn cứng rắn dừng phong bạo liệt ưng lại, đã vốn không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.- Hừ, quả thật điên rồi, từ độ cao này ngã xuống, cho dù là ta sẽ ngã tan xương nát thịt.
Chỉ có điều tiểu tử kia trúng độc hỏa súng, chắc hẳn phải chết.Phía dưới dường như là một mảnh cánh đồng hoang vu rộng rãi, trong yên bình lộ ra hơi thở nguy hiểm khe khẽ.
Tuy rằng hắn xác định hai người nhảy xuống đã chắc phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Vân Triệt quét sạch kho bảo vật của tông môn hắn, trên người nói không chừng có thể cất chứa trang bị không gian có không gian thật lớn, Vân Triệt chết sống không sao cả, đồ của tông môn hắn phải tìm trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bằng không, tông môn bọn họ sẽ lấy tốc độ nhanh nhất suy sụp xuống.Tiêu Tại Hách lấy tốc độ cực nhanh hạ xuống, vừa rơi xuống, liền gặp phải công kích của một Chân Huyền thú cuồng bạo, hắn nhanh chóng ra tay tiêu diệt, nhưng không nghĩ tới lại bởi vậy mà chọc phải tổ ong vò vẽ, một nhóm Chân Huyền thú từ bốn phương tám hướng rít gào tới, khiến cho hắn không thể không run sợ trong lòng nhanh chóng trốn đi.Nơi cánh đồng hoang vu này kéo dài mấy trăm dặm, Tiêu Tại Hách giống như ruồi bọ không đầu tìm suốt hơn hai canh giờ, mãi cho đến khi trời hoàn toàn tối đen lại vẫn không tìm được một chút bóng dáng.
Huyền thú nơi này bất ngờ tập trung, hơn nữa phần lớn tính tình hung ác cuồng bạo, trong hai canh giờ không tính là dài, cũng vẻn vẹn đã gặp vài chục lần công kích, trong đó còn gồm một con Địa Huyền thú cấp thấp, tuy rằng hắn dựa vào phong bạo liệt ưng trốn thoát, nhưng như trước vẫn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.Huyền thú mang tính công kích ở nơi này đông đúc lạ thường, thời gian dài như vậy, đã sớm đủ Huyền thú gặm ăn thi thể Vân Triệt không còn một mảnh, đã vốn không có khả năng tìm được.
Nghĩ đến đây, tuy rằng một bụng buồn bực, nhưng Tiêu Tại Hách không thể không buông bỏ tìm kiếm, khống chế phong bạo liệt ưng bay về phía Tân Nguyệt thành.––––––––––––––––––––––––Vân Triệt để Lam Tuyết Nhược ôm hắn nhảy xuống, cũng không phải lựa chọn tuyệt vọng rơi vào đường cùng, mà là, nếu không nhảy xuống, bọn họ nhất định sẽ chết trong tay Tiêu Tại Hách, nhưng nếu nhảy xuống, cũng nhất định sẽ còn sống, bởi vì có Mạt Lỵ.- Ngươi điên rồi sao!Hành động này của Vân Triệt khiến Mạt Lỵ chấn động.Thân thể cực nhanh rơi xuống, một thân thể mềm mại mà ấm áp khác đang chặt chẽ ôm lấy hắn.
Nhưng hắn đã không rảnh đi hưởng thụ xúc cảm đẹp đẽ này, hắn nâng tay trái lên, nhẹ nắm bảy loại dược liệu nhanh chóng xuất hiện trong lòng bàn tay, hơi siết chặt, bảy dược liệu dưới tôi luyện của thiên độc châu hóa thành một viên thuốc tinh sảo, sau đó bị hắn cố sức ném vào trong miệng, dùng sức nuốt xuống.
Lúc này mới gấp gáp nói với Mạt Lỵ:- Mạt Lỵ, ngàn vạn lần đừng ra tay cứu ta! Bằng không ngươi sẽ chết, ngươi bây giờ, cho ta mượn một phần lực lượng của ngươi! Có thể để cho ta làm được đến trình độ “Huyền độ hư không” là được rồi.Sau khi giết chết Viêm long, kịch độc phản phệ khiến Mạt Lỵ trong vòng ba tháng không thể dùng lực lượng được nữa.
Nhưng chuyển một bộ phận nhỏ lực lượng cho Vân Triệt, mà không phải phóng thích từ bản thân, phản phệ gặp phải liền không thể nghi ngờ sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng mà…- “Huyền độ hư không”? Chẳng lẽ ngươi không biết, để làm đến “Huyền độ hư không”, ít nhất phải có lực lượng Thiên Huyền cảnh! Lấy thân thể của ngươi bây giờ, sao có thể thừa nhận lực lượng Thiên Huyền! Có khi, chẳng qua chỉ trong thời gian mấy hơi thở, huyền mạch của ngươi sẽ trực tiếp nổ tung!- Ngươi đừng quên, hiện giờ huyền mạch của ta là huyền mạch của thần! Ta tin tưởng nó không dễ dàng bị hủy diệt như vậy! Hơn nữa ta cũng không cần lâu quá, chỉ cần trước khi rơi xuống đất vài giây là có thể!Tiếng gió bên tai càng lúc càng bén nhọn, tốc độ phóng đại của cảnh tượng phía dưới cũng càng lúc càng nhanh.
Lam Tuyết Nhược nhắm chặt mắt lại, dưới ý thức hai tay ôm chặt lấy Vân Triệt, chính là bảo vệ hắn, càng là sợ hãi theo bản năng.Ý thức tan rã, nhưng Vân Triệt gắt gao mở to hai mắt, nhìn về phía dưới bản thân.
Dòng khí đánh sâu vào dưới chân rõ ràng bắt đầu phát sinh biến hóa, chứng minh hắn cách mặt đất đã rất gần, chỉ còn thời gian mấy hơi thở, sẽ mạnh mẽ nện trên mặt đất…- Mạt Lỵ!!!!Theo một tiếng hò hét từ trong lòng hắn, một lực lượng vô cùng khổng lồ đột nhiên điên cuồng tràn đầy bên trong huyền mạch của hắn… Đó là một lực lượng khiến cho hắn cảm giác đủ để khống chế không gian, càng là một lực lượng cường đại đến khiến cho huyền mạch của hắn gần như trong nháy mắt nổ tung tóe.Vân Triệt trừng mắt, ánh mắt biến thành vô cùng tỉnh táo lạnh lẽo.
Phóng thích huyền lực này không hề giữ lại, một phần đánh sâu vào dòng khí phía dưới, một phần che chung quanh thân thể mình.
Nhất thời, giống như phía dưới bị thứ gì chế trụ, tốc độ rơi nhanh xuống của hắn và Lam Tuyết Nhược yếu bớt, càng lúc càng chậm, càng ngày càng chậm… Nhưng chỉ thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, cho dù lực lượng Thiên Huyền cảnh, cũng vốn không có cách nào hóa giải lực đánh vào quá mức khoa trương này, trong nháy mắt khi sắp nện xuống mặt đất, tốc độ rơi xuống của bọn họ vẫn tương đương với cực nhanh… Gần như không hề do dự, cánh tay Vân Triệt ôm ngược lấy Lam Tuyết Nhược, liền dùng lực, đẩy thân thể mềm mại của nàng lên phía trên.Lam Tuyết Nhược bỗng chốc mở to mắt, nhìn nụ cười rất nhẹ rất nhạt nơi khóe miệng Vân Triệt, gương mặt ở trong mắt nàng dần dần xa… Trong nháy mắt kia, nàng cảm giác trong lòng mình giống như có thứ gì đó ấm áp mà chua xót hung hăng va chạm một chút, nàng hé miệng, đã không kịp phát ra âm thanh.Rầm!!!!Thân thể Vân Triệt cuối cùng rơi xuống, ầm ầm nện trên mặt đất, mặt đất cứng rắn nhất thời chia năm xẻ bảy, hắn còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn, ý thức liền trong nháy mắt hoàn toàn tán loạn.- Vân sư đệ!!Sau khi Vân Triệt rơi xuống vẻn vẹn bốn hơi thở, Lam Tuyết Nhược mới rơi xuống mặt đất.
Lực lượng hắn đẩy Lam Tuyết Nhược lên thật nhu hòa, nhưng kéo dài ngoài dự đoán, cũng giống như một cơn gió dịu dàng mà không thể kháng cự, khiến cho tốc độ rơi xuống của nàng càng lúc càng thong thả, khi tới gần mặt đất còn cách chừng mười thước, thậm chí trực tiếp từ trong không trung tĩnh lặng.
Khi nàng hạ xuống, sẽ từ trên khoảng không mười thước hạ xuống.Độ cao như vậy, đã vốn không có khả năng tạo thành tổn thương gì.
Hai chân Lam Tuyết Nhược thật vững vàng rơi xuống, sau đó giống như điên nhằm về phía Vân Triệt, nhìn hố to và vô số vết nứt trên mặt đất lan tràn ra đến ngoài mười thước nhìn thấy mà