Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 18: Ngân Châm Loại Bỏ Hàn Khí


trước sau

Team: Vạn Yên Chi Sào.

"Ngươi nghe ai nói?" Hạ Khuynh Nguyệt nhăn lông mày hỏi, trong lòng một hồi kinh ngạc. Huyền lực ngang nhau, Băng Vân Tiên Cung tuổi thọ lại so với môn phái khác ngắn hơn rất nhiều, đây là một sự thật tàn khốc, mà điều này cho dù ở bên trong Băng Vân Tiên Cung cũng là bí mật, vẫn bị các đời chủ nhân Băng Vân Tiên Cung giấu đi. Bởi vì Băng Vân Tiên Cung huyền lực cực cao, người bên trong Tiên Cung tuổi thọ cũng tính là dài, cho nên, sự thực này cũng không dễ bị phát hiện ra.

Hạ Khuynh Nguyệt sở dĩ biết là do sư phụ của nàng sau một lần không chú ý nói ra, cũng nói cho nàng biết đây là thiếu hụt lớn nhất của Băng Vân Quyết, yêu cầu nàng không được tiết lộ cho người khác ngay cả sư tỷ sư muội. Mà bây giờ, Tiêu Triệt lại nói ra điều đó.

"Ta muốn trở thành cung chủ Băng Vân Tiên Cung, loại ‘Thiếu hụt’ này ta nhất định sẽ dùng phương pháp đàn áp, không cho người ngoài biết. Ngươi cảm thấy ta có thể coi trọng lời nói của ngươi sao?" Tiêu Triệt mếu máo nói: "Ta thật sự chỉ từ mạch tượng trên thu được kết luận như vậy, không còn gì nữa. Nhìn phản ứng của nàng hẳn là điều ta nói là đúng."

"Ta không tin!" Hạ Khuynh Nguyệt quả quyết lắc đầu. Thông qua một mạch tượng lại có thể suy luận ra bí mật quan trọng mà Băng Vân Tiên Cung vẫn giấu diếm bấy lâu? Quả thực hoang đường! Nếu như đơn giản như vậy, Thương Phong đế quốc thần y vô số, bí mật này của Băng Vân Tiên Cung đã truyền khắp thiên hạ từ không biết bao nhiêu năm trước.

Nhưng Tiêu Triệt mới vừa nói hết thảy, đều là thẳng đến trọng điểm, không hề sai lệch. Điều này làm cho Hạ Khuynh Nguyệt không thôi kinh hoảng trong lòng.

"Ta biết nàng không tin." Tiêu Triệt cầm lấy thuốc dưới đất ấm cùng các bọc, đi vào trong phòng: "Đi theo ta."

Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt đặt vào thứ hắn đang cầm trong tay, hơi do dự một lúc rồi theo hắn đi vào trong phòng, đóng cửa lại.

"Ngồi xuống." Đem thuốc cùng gói bọc gì đó vừa để xuống, Tiêu Triệt lấy khẩu khí ra lệnh hướng về Hạ Khuynh Nguyệt nói.

"Ngươi muốn làm gì?" Hạ Khuynh Nguyệt trong mắt lộ ra tia nghi hoặc nhìn hắn.

"Đương nhiên là giúp nàng điều trị."

"Không cần." Hạ Khuynh Nguyệt trực tiếp lắc đầu.

"Có cần hay không, nàng tốt nhất phải thử sau hẵng kết luận..... Này! Chẳng nhẽ nàng ngay cả thử cũng không dám thử thử?"

Tiêu Triệt đem thứ trong tay mở ra, lấy ra một chiếc hộp màu bạc. Hắn thở dài, trên mặt hiện lên không ít mất mát cùng thất vọng: "Ta biết lời của ta nói nàng căn bản cũng không tin. Nhưng ít ra, ta không có năng lực hại nàng, cũng không có lý do hại nàng. Ta sáng sớm đi tới dược phòng lấy về những thứ này, chỉ muốn vì ngươi điều trị mà thôi. Nếu thấy hiệu quả, tự nhiên là chuyện tốt, nếu như không có hiệu quả, nàng cũng không tổn thất gì... Nàng đã không tin, thử cũng không muốn thử, quên đi, là ta vọng tưởng."

Tiêu Triệt thấy Hạ Khuynh Nguyệt ngẩn ra, hẳn là trong lòng sinh ra chút áy náy..... Xác thực, lúc trước hắn nói, cùng chuyện sắp làm, cũng là vì giúp nàng điều trị, mà cũng không phải hướng đến nàng đòi lấy cái gì hoặc đưa ra yêu cầu gì. Cũng như chính hắn từng nói, căn bản không có lý do hay khả năng hại nàng..... Không cần biết kết quả sẽ ra sao, nếu mình trực tiếp từ chối, thật sự có chút quá đáng.

Hạ Khuynh Nguyệt trong lòng lặng lẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Triệt: "Ngươi muốn điều trị thế nào?"

"..... Nàng đồng ý chữa trị rồi hả?" Tiêu Triệt liếc nhìn nàng, lại hừ nhẹ một tiếng đem mặt đưa tới.

Hắn lúc này giống như tiểu hài tử giận dỗi làm cho Hạ Khuynh Nguyệt nhất thời dở khóc dở cười, âm thanh cũng chậm lại: "Ta muốn xem ngươi sẽ điều trị thế nào."

"Oa, lúc này mới ngoan mà." Khi Tiêu Triệt quay mặt lại, đã mang vẻ mặt cười híp mắt. Làm cho Hạ Khuynh Nguyệt hơi sững sờ...... Tên tiểu tử này, tốc độ trở mặt cũng thực sự quá nhanh rồi!

"Đưa tay ra."

Tiêu Triệt ngồi trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt, Hạ Khuynh Nguyệt theo lời duỗi hai tay ra, đặt xuống bàn, tay áo đỏ được kéo đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay ngọc như tuyết.

Tiêu Triệt đem chiếc hộp màu bạc mở ra, bên trong có mấy chục cây dài nhỏ như tơ.

"Ngân châm...... Lẽ nào ngươi muốn dùng châm cứu?" Hạ Khuynh Nguyệt mắt đẹp hơi nhíu lại.

"Chà? Nàng biết thuật châm cứu sao?" Tiêu Triệt có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái. Ban đầu ở Thương Vân Đại lục, toàn bộ Đại lục biết thuật châm cứu gộp lại cũng không đến mười người, trong đó có cả hắn và sư phụ của hắn Y Thánh. Có điều ở Huyền Đại lục, đây là một loại y thuật được sử dụng rộng rãi, ở dược phòng Tiêu Môn đều có thể tìm được một bộ châm cứu.

"Đương nhiên biết. Ta còn biết, thuật châm cứu cực kì đòi hỏi sự thành thạo, phải mất mười mấy năm mới có thành tựu nhỏ, mấy chục năm mới có khả năng thành công. Tới bây giờ ta chưa từng nghe nói ngươi học được y thuật, chớ đừng nói là châm thuật. Hơn nữa, trong phòng của ngươi, cũng căn bản không có mùi vị của thuốc. Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Trong ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt vẫn lộ ra nghi hoặc cùng đề phòng.

Tiêu Triệt lấy ra một cái ngân châm, hai ngón tay khẽ cầm dưới đáy ngân châm...... Mà lúc Tiêu triệt cầm ngân châm, Hạ Khuynh Nguyệt vô cùng bất ngờ, ngân châm lúc nằm trong tay Tiêu Triệt thực sự có một cảm giác hài hòa không thể nói, như thể ngân châm này trời sinh chính là trong tay hắn. Cảm giác này thật vi diệu không kể xiết, nhưng lại chân thực rõ ràng.

Tiêu Triệt mở bình nhỏ ra đổ vào ngân châm, miệng nói: "Ta sẽ không đùa giỡn với châm cứu, nàng lập tức sẽ biết thôi. Đương nhiên, nếu như nàng cảm thấy không khỏe, hoặc cảm giác ta chỉ đùa giỡn, nàng có thể ngăn ta lại bất cứ lúc nào."

"Thứ trong bình kia là gì?" Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt chuyển hướng về phía bình thuốc nhỏ.

"Nước hoa đỏ bình thường." Tiêu Triệt thản nhiên trả lời, ánh mắt rơi trên tay Hạ Khuynh Nguyệt, tay trái rút ngân châm.

Động tác Tiêu Triệt cực nhanh đến nỗi Hạ Khuynh Nguyệt cũng không kịp phản ứng lại. Mà lúc Tiêu Triệt đem tay trái thu hồi, ngân châm giữa ngón tay đã không còn, ở cổ tay phải của nàng đã bị cắm một cây ngân châm...... Chính xác cắm vào huyệt Dương Trì.

Không hề đau, thậm chí có thể nói không có cảm giác. Nếu như không phải nàng nhìn ngân châm nhất định sẽ không biết ngân châm đã đâm vào cổ tay mình lúc nào. Sắc mặt Hạ Khuynh Nguyệt biến sắc...... Nhanh? Không, đây không phải nhanh! Mà là thành thạo! Đạt đến trình độ kinh người, có thể nói vô cùng thành thạo!

Cây ngân châm thứ hai đã bị Tiêu Triệt cầm lên, thấm một ít nước hoa, tới gần tay phải Hạ Khuynh Nguyệt, cổ tay hơi run lên, ngân châm thứ hai đã đâm chính xác
vào huyệt Dương Cốc. Tiếp theo là thứ ba, thứ tư, tương ứng đâm vào bên trong Trung Huyệt và Hợp Cốc.

Sau tay phải, bốn cây ngân châm lại lần lượt đâm vào các huyệt Dương Trì, Dương Cốc, Trung Huyệt cùng Hợp Cốc bên tay trái, mỗi lần đâm, động tác nhanh đến nội Hạ Khuynh Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy thoáng một bóng mờ. Trong lòng nàng kinh ngạc, cũng theo từng cây ngân châm đâm vào mà bất ngờ nối tiếp bất ngờ.

Nàng không biết Tiêu Triệt "Điều trị" có hiệu quả hay không, nhưng hắn thủ pháp lại thành thạo mê hoặc như vậy, đến nỗi Hạ Khuynh Nguyệt căn bản không cách nào tin tưởng nó thực sự được sử dụng bởi một thiếu niên mười sáu tuổi.

"Hai tay thả lỏng, hô hấp vững vàng, tuyệt đối không nên vận huyền lực."

Thanh âm Tiêu Triệt bên tai nàng vang lên. Nàng cũng phối hợp hắn, hai tay thả lỏng, bình thản. Lúc này. nàng bỗng nhiên cảm giác được cả hai tay bị ngưng tụ khí tức lạnh như băng, sau đó như tìm được nơi thoát ra, nhanh chóng dâng tới tứ huyệt Dương Trì, Dương Cốc, Trung Huyệt, Hợp Cốc......

Đột nhiên, trên đỉnh tám cây ngân châm, một màn sương trắng chậm chạp dâng lên, trong đó bao hàm hàn khí khiến nhiệt độ chung quanh nhanh chóng giảm xuống. Cảm thấy kinh mạch bên trong chuyển động loạn lên, hàn khí nhanh chóng xuất ra sương trắng, Hạ Khuynh Nguyệt sắc mặt thay đổi đột ngột.

Sương trắng bay lên mất nửa tuần nhang sau đó mới hoàn toàn đình chỉ. TiêuTriệt vào lúc này bỗng nhiên đưa tay ra, hai tay dứt khoát, chỉ như huyễn ảnh, trong nháy mắt, tám cây ngân châm đâm vào Hạ Khuynh Nguyệt đã trở về tay hắn, sau đó được hắn để vào trong một cái hộp khác.

"Hàn khí này so với ta tưởng tượng còn nặng hơn. Thật may nàng gặp ta." Tiêu Triệt nhỏ giọng nói thầm một tiếng, sau đó đem ngân châm cất vào trong hộp, thuận miệng nói: "Khuynh Nguyệt lão bà, hiện tại hai tay cảm giác thế nào?"

Hạ Khuynh Nguyệt giơ hai tay lên, con ngươi khẽ gợn sóng. Nhẹ nhõm, dễ chịu, ấm áp...... Đây chính là cảm giác hai tay nàng lúc này. Giống như được giải phóng khỏi thứ gì đó nặng nề. Lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay cùng cánh tay sau khi nàng tu luyện Băng Vân Quyết, ngước mắt nhìn Tiêu Triệt, kinh ngạc nói: "Đây là thế nào?"

"Kỳ thực rất đơn giản, ta chỉ đem hai tay của nàng giải phóng hàn khí, thuận tiện đem kinh mạch bị ngưng tụ khơi thông mà thôi." Tiêu Triệt hời hợt nói: "Huyền công của Băng Vân Tiên Cung có thể làm cho huyền khí trở nên lạnh lẽo, do đó uy lực tăng mạnh. Huyền khí lạnh lẽo sở dĩ càng mạnh mẽ là bởi vì hàn khí có thể hại người...... Địch nhân là người, mình cũng là người, hại người trước, cũng tất nhiên đả thương mình đầu tiên. Đây là một đạo lý vô cùng dễ hiểu."

"Sáng sớm hôm nay lúc chạm bàn tay của nàng phát hiện nhiệt độ thấp hơn nhiều so với người bình thường. Có lẽ người ở Băng Vân Tiên Cung cho rằng người tu luyện Băng Vân Quyết gặp hiện tượng này đều là bình thường. Nhưng từ góc độ y học, nhiệt độ như vậy có thể bình thường mới là lạ! Bình thường lúc bất động huyền lực, huyền lực bên trong huyền mạch sẽ không ảnh hưởng bản thân. Mà một khi triển khai, khí tức Băng Vân Huyền thông suốt toàn thân, theo thời gian tất sẽ làm tổn hại chính mình! Nàng tu luyện Băng Vân Quyết hẳn là không được bao nhiêu năm, nhưng lượng lớn hàn khí đã rót lục phủ, ngũ tạng, huyết dịch, cốt tủy, đan điền, hơn nữa càng để lâu càng nhiều, lâu dần đối với nội tạng toàn thân đều tổn thương nghiêm trọng, không ngắn mệnh mới là lạ! Sản sinh những phản ứng tiêu cực đó càng không thể coi là bình thường."

Hạ Khuynh Nguyệt: "......"

"Mặt khác, dưới hàn khí, rất nhiều kinh mạch trên người cũng sẽ bởi vì nhiều lần co giật mà bế tắc, đối với triển khai huyền khí sẽ có ảnh hưởng tương đối lớn. Bây giờ nàng thử đem huyền lực vận chuyển tới hai tay, xem xem trước đây khác nhau ở chỗ nào." Tiêu Triệt nghiêm túc nói.

Tiêu Triệt càng nói chậm rãi, nói có lý, có chứng cớ, đến nơi đến chốn, có nguyên nhân hậu quả, hơn nữa đạo lý rất dễ hiểu, kẻ ngốc cũng có thể nghe hiểu. Hơn nữa phản ứng của Hạ Khuynh Nguyệt căn bản không thể nào nghi vấn hay cãi lại.

Lúc nói chuyện Tiêu Triệt một mặt nghiêm nghị, thế ngưng trong lòng lại cắn răng chịu đựng...... Bởi vì những gì hắn nói là thật, nhưng dù là gì đi chăng nữa...... Cũng trở nên vô nghĩa!

Hàn khí tích tụ gây tổn thương thân thể là thật, bế tắc kinh mạch cũng là thật...... Nhưng nếu như Băng Vân Quyết thật sự như hắn nói, tất cả Băng Vân Tiên Cung đều giả dối! Đừng nói đứng ở đỉnh cao Thương Phong Đại lục, phỏng chừng từ 800 năm trước đều không tồn tại được nữa rồi. Tu hành Băng Vân Quyết một quãng thời gian, thân thể hoàn toàn thích ứng Băng Vân Quyết, như vậy, hàn khí trong cơ thể mặc dù vẫn làm tổn thọ, nhưng sẽ không tiếp tục hại thân thể, ngược lại sẽ trở thành trợ lực, kinh mạch bị bế tắc sẽ tự nhiên thông suốt.

Nhưng Hạ Khuynh Nguyệt mới tu luyện Băng Vân Quyết ba, bốn năm, tự nhiên không thể đến mức độ "Hoàn toàn thích ứng". Lấy lời nói của hắn kết hợp cảm giác chính mình cho tới nay, hơn nữa cảm giác sau khi "Chữa trị", lời giải thích của Tiêu Triệt căn bản không sai

"Chữa trị" chỉ là cớ. "Thiếu hụt" của Băng Vân Quyết cũng tương tự chỉ là một cái cớ. Hắn muốn làm gì, chỉ có chính hắn biết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện