“Cho nên, nói cho ta biết, được không? So với việc thẳng thắn tất cả, ngươi nhất định càng không muốn nhìn thấy trái tim ta bị khoét rỗng, nhìn nàng im lặng làm tất cả mọi chuyện nhưng lại mang tiếng xấu...!đúng không?”Đôi đồng tử run lên dữ dội...!lại run rẩy...“Hu...!hu...”Tiếng nức nở vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng trong khoảnh khắc nào đó, đôi đồng tử co rút của nàng như pha lê vỡ ra, tản ra những vì sao vô tận thê lương mà xinh đẹp.“Hu...!hu hu...!Hu hu hu hu hu hu!”Những nỗi niềm, cảm xúc, nước mắt vỡ òa cùng một lúc, nàng nhào lên người Vân Triệt, khóc lớn lên.Mấy năm nay, phía sau mỗi nụ cười của nàng, bên trong tâm hồn nàng lúc nào cũng như bị gai nhọn đâm vào, mỗi khi chạm tới đều đau đớn đến mức khó thở.“Là nàng...!Là Khuynh Nguyệt tỷ tỷ...!Là Càn Khôn Thứ của nàng...!Là nàng...!Hu...!hu hu hu hu...”Cuối cùng nàng cũng nói ra cái tên đó...Cuối cùng nàng không cần phải gánh chịu tất cả những chuyện này một mình nữa.Giống như cả vạn ngọn núi đè nặng trong lòng nàng bấy lâu nay sụp đổ trong chớp mắt, nàng khóc kêu tùy ý, thoải mái trút ra, dường như muốn mặc sức phóng thích tất cả những đau khổ, gánh nặng, áp lực, tra tấn mấy năm nay...Nhưng trong tâm trạng vỡ òa như muốn sụp đổ, nàng căn bản đã khóc không thành tiếng, không thể nói được lời nào.Vân Triệt ôm chặt nàng, nhắm mắt lại, hai hàm răng nghiến chặt.Trong lòng đã sớm tin tưởng...!nhưng khi chính tai nghe thấy Thủy Mị Âm gọi tên của nàng, trong lòng hắn vẫn như trời long đất lở....Ở phương trời xa, hơi thở của Mộc Huyền Âm cũng xuất hiện hỗn loạn cực nhỏ.Nếu không phải tâm trạng Vân Triệt đang bị vây trong trạng thái hỗn loạn hơn không biết bao nhiêu lần thì chắc chắn hắn đã phát hiện được sự tồn tại của nàng trong nháy mắt.Vì không yên lòng về Vân Triệt, cho nên đúng là nàng vẫn lặng yên đi theo tới đây.Nhưng lại nghe được một...!chân tướng quá chấn động.Hạ Khuynh Nguyệt...!Năm đó, người cảm thấy khó tin và khó chấp nhận nhất với sự phản bội và làm tổn thương nặng nề của nàng ấy đối với Vân Triệt, ngoài Vân Triệt ra, chính là nàng và Trì Vũ Dao.Nhất là Trì Vũ Dao, đã nhiều năm trôi qua như vậy, vả lại Hạ Khuynh Nguyệt đã chết rồi, nhưng nàng vẫn canh cánh trong lòng, không thể buông bỏ.“Ma Hậu,” nàng thì thầm: “Hiểu biết của ngươi về nàng không phải là cái gọi là sai lệch lớn nhất trong đời này của ngươi, cho tới giờ cũng không phải...”...“...!Năm đó, khi Vân Triệt ca ca ở Bắc Thần Vực, chuyện Lưu Quang Giới đã từng thu nhận và giúp đỡ ngươi một ngày bị bại lộ và truyền đi, sau đó Khuynh Nguyệt tỷ đã nhanh chóng đến nơi, đánh cha ta trọng thương, cũng phế huyền mạch của hắn, còn đưa ta tới Nguyệt Thần Giới giam giữ.”Sau khi mất rất nhiều thời gian để bình tĩnh lại, Thủy Mị Âm bắt đầu kể lại mọi chuyện năm đó.
Hai mắt của nàng vì khóc mà