Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 25: Biến Đổi Mạnh (4)


trước sau

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Hôm nay có thể nói là một ngày náo nhiệt nhất từ trước đến nay của Tiêu môn.

Sáng sớm, ngoài đại môn Tiêu môn đã bị vây quanh thành chật như nêm cối. Gia tộc có thể được xưng tụng là quyền quý trong Lưu Vân thành, ở trong này đều có thể nhìn thấy, hơn nữa căn bản đều là người chủ trì cao nhất. Người tuy nhiều, nhưng không có ai dám lớn tiếng ồn ào, đều cố hết sức nhỏ giọng xì xào bàn tán, e sợ quấy nhiễu đến đại nhân vật đang ở trong Tiêu môn.

- Từ lâu đã nghe nói thủy tổ của Tiêu môn đến từ Tiêu tông, hóa ra lại là thật.

- Tiêu môn này bỗng chốc có thể thăng chức rất nhanh, về sau nên làm tốt quan hệ với Tiêu môn.

- May mà trước kia không có lỗi với Tiêu môn, bằng không thật sự sẽ phải ăn ngủ không yên.

- Lão Mộc, sao ngươi cũng tới rồi?

- Haizzz, tất cả mọi người tranh trước chỉ sợ đến sau, ta cũng không có cách nào không đến. Bọn họ vì có thể bấu víu quan hệ, ta vì phòng vạn nhất. Bằng không tiểu tổ tông đến từ Tiêu tông kia lỡ như hỏi và kiểm kê Lưu Vân thành có bao nhiêu đại gia tộc, sau đó phát hiện Mộc gia ta không có ai đến, moi móc gì đó, trên dưới cả nhà ta đây chịu không nổi.

Đại môn của Tiêu môn luôn khép chặt, bọn họ cũng đều dè dặt cẩn trọng chờ, không có một ai dám rời đi.

Một lần chờ này, liền chờ đến chín giờ sáng.

Khi trời còn chưa sáng, trên bãi đất trống trung tâm Tiêu môn đã dựng lên một đài cao, di chuyển xong bàn và đủ loại dụng cụ. Tám giờ sáng, Tiêu môn vang lên lệnh tập hợp khẩn cấp gấp rút, trong lúc nhất thời bóng dáng người trong Tiêu môn di chuyển, tất cả mọi người vọt tới địa điểm tập hợp trước tiên, không đến thời gian một phút đồng hồ, trong Tiêu môn cho dù nam nữ lão ấu toàn bộ tập hợp trước vị trí, không thiếu một người.

Hôm nay, chính là ngày trọng đại nhất của Tiêu môn. Sẽ phát sinh chuyện gì, bọn họ đều biết rất rõ ràng, tuyệt đại đa số mọi người đều có khuôn mặt kích động và chờ mong. Cho dù một vài người thiên phú bình thường, cũng trong lòng hy vọng xa vời có khả năng được người của Tiêu tông nhìn trúng.

Tiêu Triệt vốn là người trình diện cuối cùng, hắn nắm tay Hạ Khuynh Nguyệt không nhanh không chậm đi tới, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của người toàn trường… Đương nhiên, nếu như chính là một mình hắn, đoán chừng người nguyện ý nhìn nhiều hắn hai mắt cũng không có, mấu chốt là Hạ Khuynh Nguyệt bên người hắn!

Dáng người vô cùng uyển chuyển, dung nhan khuynh thế khuynh thành, mọi người dường như thấy được bích ba tiên tử tuyệt mỹ vô song đang chậm rãi đi về phía bọn họ. Nhất là nam tử trẻ tuổi, ánh mắt đồng loạt trở nên dại ra, trái tim cuồng loạn, có người khóe miệng đã chảy nước miếng xuống mà không biết.

Trái lại Tiêu Triệt bên người nàng…Vẻ mặt hơi trắng nhợt, mí mắt cụp xuống, hai mắt vô thần, bước chân vô lực. Đi được chẳng qua mấy chục bước, nhưng lại đánh ngáp ba cái, có vẻ mệt mỏi buồn ngủ, dáng vẻ chuyện phòng the quá độ.

Hử? Chuyện phòng the quá độ…

Chợt nghĩ đến chuyện này, lại nhìn thấy hắn và Hạ Khuynh Nguyệt đang nắm tay, không ít người cắn chặt răng, thân thể run cầm cập lên, trong mắt tản ra không cam lòng và đố kỵ nồng đậm. Nghĩ đến thiên tư quốc sắc như thế, nữ thần bọn họ tha thiết ước mơ hoàn toàn bị phế vật mà bọn họ xem thường mỗi ngày đè dưới thân mà phiên vân phúc vũ (mây mưa), bọn họ phẫn nộ và ghen tỵ đến ngực gần như muốn nứt ra.

Tiêu Triệt ngủ gật không tỉnh, dáng vẻ mỏi mệt không chịu nổi không phải giả vờ, nhưng đương nhiên không phải chuyện phòng the quá độ gì. Ba giờ sáng tỉnh lại châm cứu điều trị cho Hạ Khuynh Nguyệt, mệt đến nửa chết nửa sống, sáng tinh mơ lại bị gọi dậy, hắn có thể có tinh thần mới là lạ đó. Ngay cả bọn họ đang nắm tay, cũng xác định vững chắc không thể do Hạ Khuynh Nguyệt chủ động. Mà khi đi tới, Tiêu Triệt bỗng dưng nắm lấy, trước mặt bao nhiêu người, Hạ Khuynh Nguyệt cũng không thể không chút khách khí tránh ra, hơn nữa mấy ngày nay bị hắn nắm tay cũng thành thói quen, đành phải mặc kệ.

- Bên trong Tiêu môn cái gì cũng tốt, nhưng còn dư thừa một phế vật chướng mắt!

Khi Tiêu Triệt đi ngang qua người một thanh niên, một giọng nói châm chọc đủ để cho hắn nghe rõ ràng truyền đến theo bên người hắn. Tiêu Triệt thoáng liếc mắt nhìn, nhìn thấy Tiêu Thừa Chí trưởng tôn của tam trưởng lão Tiêu Trạch đang nhìn về phía trước, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạo không hề che giấu, trên mặt rõ ràng còn mang theo ghen tỵ cố hết sức che giấu.

Những lời này hắn nói ra phía trước, nhưng ngay cả tên ngốc cũng biết hắn đang giễu cợt Tiêu Triệt, trong lúc nhất thời chung quanh vang lên tiếng cười, một đám đệ tử thanh niên mang theo ánh mắt trêu tức nhìn về phía Tiêu Triệt.

- Thừa Chí ca, mới vừa rồi là ngươi nói chuyện với ta sao?

Bước chân của Tiêu Triệt khẽ dừng lại, hỏi Tiêu Thừa Chí, trên mặt treo nụ cười vô hại với cả người lẫn vật.

- A, Tiêu Triệt đệ hiểu lầm, mới vừa rồi ta nói chuyện với phế vật, Tiêu Triệt đệ hỏi như vậy, chẳng lẽ cho rằng mình là phế vật?

Tiêu Thừa Chí xoay người lại, cười tủm tỉm nói. Khi ánh mắt chạm đến dung mạo tuyệt mỹ như tuyết của Hạ Khuynh Nguyệt, một trận cuồng nhiệt khó nén trong mắt.

- À! Thì ra là thế!

Tiêu Triệt tỏ vẻ bừng tỉnh gật đầu, sau đó kéo tay Hạ Khuynh Nguyệt:

- Hóa ra không phải nói ta. Khuynh Nguyệt lão bà, ta mau trở lại vị trí của mình thôi… Chậc chậc, nhìn từng con cóc đáng thương mơ ước muốn ăn thịt thiên nga, ta ngược lại tình nguyện làm phế vật mỗi ngày ôm thiên nga ngủ, Khuynh Nguyệt lão bà, nàng cảm thấy như thế nào?

- Ngươi nói… Cái gì!!

Tiêu Thừa Chí đột nhiên xoay người lại, vẻ mặt âm trầm.

- Hử?

Tiêu Triệt dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn:

- Thừa Chí ca, ngươi làm sao vậy? Ta mới vừa nói chính là con cóc, sao ngươi lại có phản ứng kỳ quái như thế. Chẳng lẽ Thừa Chí và con cóc trong miệng ta còn có sâu xa đặc biệt gì sao?

- Ngươi!!

Tiêu Thừa Chí tức giận lên, môi cũng run run, lại một chữ không thể nói ra.

- Khuynh Nguyệt lão bà, chúng ta vẫn đi nhanh lên đi. Con cóc nóng nảy cũng sẽ cắn người, lỡ nhi bị thứ đồ như vậy cắn một phát, chẳng phải ghê tởm chết sao.

Tiêu Triệt vừa nói, vừa kéo Hạ Khuynh Nguyệt tránh xa xa.

Cơ thịt trên mặt Tiêu Thừa Chí co quắp một trận, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu ở ngay tại chỗ.

- Triệt nhi, Khuynh Nguyệt, đến đây.

Trong đám người, Tiêu Triệt nhanh chóng nhìn thấy Tiêu Liệt đang vẫy tay với hắn, Tiêu Linh Tịch đã ở bên cạnh Tiêu Liệt. Hắn và Hạ Khuynh Nguyệt bước nhanh tới.

Hạ Khuynh Nguyệt được Tiêu Triệt thi châm mấy lần, cho dù là thể chất, hay sắc mặt đều xảy ra biến hóa cực lớn. Thể chất không nói đến, sắc mặt nàng càng thêm mềm mại hồng hào, xinh đẹp chói người, nhưng biến hóa sắc
mặt này ở trong mắt Tiêu Liệt lại có một kiểu lý giải khác, lại nhìn dáng vẻ Tiêu Triệt rõ ràng là vẻ suy nhược, Tiêu Liệt hạ giọng, cười ha hả nói:

- Triệt nhi à, thân thể còn đang phát dục, chuyện nam nữ này, cần phải cố gắng tiết chế, bằng không thân thể sẽ không gánh nổi.

- Hả?

Tiêu Triệt trố mắt, sau đó phản ứng kịp, đành phải ngượng ngùng gật đầu:

- Cái này… Cháu đã biết, về sau nhất định tiết chế… Tiết chế… A!

Kêu đau một tiếng, bàn tay nhỏ hắn nắm kia đột nhiên dùng móng tay hung hăng bấm lên mu bàn tay của hắn một cái. Hạ Khuynh Nguyệt quay mặt qua chỗ khác, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút hồng nhạt chậm rãi lan tràn lên trên gò má nàng.

Hử hử hử? Nàng thế mà lại sẽ đỏ mặt…

Tiêu Triệt vừa định nhỏ giọng giải thích, bỗng nhiên lại nhe răng trợn mắt một trận… Là tay nhỏ bé của Tiêu Linh Tịch hung hăng nhéo một cái lên cánh tay bên trái của hắn.

- Tiểu cô, vì sao nhéo cháu?

Tiêu Triệt nhìn về phía Tiêu Linh Tịch, vẻ mặt uất ức nói.

- Hừ!

Cánh môi Tiêu Linh Tịch nhếch lên cao cao, cũng quay mặt qua chỗ khác, tức giận không để ý đến hắn.

- Tiêu công tử đến!!

Lúc này, một tiếng hô to rõ từ phía trước truyền đến. Đám người thoáng chốc yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía phát ra âm thanh, muốn nhìn thấy phong thái của người Tiêu tông. Không bao lâu, một nam tử thanh niên quần áo đẹp đẽ quý giá, thần thái ngạo nghễ trong đám người vây quanh đi tới bên này, phía sau Tiêu Mạc Sơn nửa bước không rời, Tiêu Vân Hải tự mình dẫn đường phía trước, cho dù là vẻ mặt, tư thái đều cung kính, không hề có một chút chậm trễ.

Dưới hướng dẫn của Tiêu Vân Hải, Tiêu Cuồng Vân đi lên đài cao được dựng lên, ngồi trên ghế thái sư chính giữa nhất, ánh mắt của hắn quét nhìn người trong Tiêu môn phía dưới, thần sắc kiêu căng giống như đế vương nhìn xuống vạn dân. Một lát sau, hắn gật gật đầu với Tiêu Vân Hải, ý bảo có thể bắt đầu.

- Tiêu tông này đến chính là đại nhân vật kia? Không nói gì khác, diện mạo này cũng quá xấu xí đi. Gien của đại tông môn không phải rất cường đại sao… A? Hay là không phải thân sinh.

Tiêu Triệt ở đó nho nhỏ nói thầm.

- Một trăm cộng lại đều kém tiểu Triệt!

Tiêu Linh Tịch cũng phụ họa nói. Vừa nói xong, mới nhớ tới còn đang giận hắn, lại vội vàng “Hừ” một tiếng, quay mặt qua chỗ khác không để ý đến hắn.

- Triệt nhi, Tịch nhi, không nên nói lung tung.

Tiêu Liệt thấp giọng nói.

- A.

Tiêu Triệt lên tiếng trả lời, không mở miệng nữa.

- Người của Tiêu môn, đều đến đông đủ sao?

Ánh mắt Tiêu Cuồng Vân khép hờ, chậm rãi mở miệng, giọng nói hữu khí vô lực. Nhưng hai mắt lại cấp tốc chuyển động, tìm bóng dáng tiên nữ nhìn thấy ngày hôm qua trong đám người, cùng với nữ hài không kém tiên nữ bao nhiêu trong miệng Tiêu Ngọc Long.

- Đã xác nhận, đều đến đông đủ, tuyệt đối một người cũng không thiếu.

Tiêu Vân Hải tỏ vẻ nghiêm túc nói.

- Tốt lắm!

Tiêu Cuồng Vân gật đầu, sau đó ánh mắt liếc về phía đại môn:

- Đứng ngoài cửa, là những ai?

- Bẩm Tiêu công tử, bọn họ đều là người nhà quyền quý ở Lưu Vân thành, sáng sớm hôm nay đã tụ tập ở đây, ngóng xem có thể nhìn thấy phong thái của Tiêu công tử.

Tiêu Vân Hải hạ thấp người đáp lại.

- Là như vậy à.

Tiêu Cuồng Vân gật đầu, sau đó giơ tay lên, nói:

- Nếu là khách, cũng không thể để cho bọn họ cứ luôn chờ ở ngoài, để cho tất cả bọn họ vào đi. Chuyện ngày hôm nay để cho người ngoài Tiêu môn chứng kiến cũng là chuyện tốt, tránh cho đến lúc đó có người nói ta thiên vị.

Tiêu Vân Hải vội vàng vỗ mông ngựa (nịnh hót) một cái:

- Tiểu công tử không hổ là nhi tử của tông chủ Tiêu tông, tuổi trẻ như vậy còn có thể rộng lượng như thế, thật sự khiến cho ta kính nể xấu hổ… Tiêu Đức, nhanh đi mời các khách nhân tiến vào.

Đại môn mở ra, người quyền quý hô mưa gọi gió ở Lưu Vân thành một đám thần thái câu nệ, trật tự chỉnh tề đi đến. Mỗi người đều mang theo lễ trọng. Trong những người này, Tiêu Triệt còn nhìn thấy Hạ Hoằng Nghĩa phụ thân của Hạ Khuynh Nguyệt.

- Được rồi, như vậy hiện giờ có thể bắt đầu.

Tiêu Cuồng Vân thẳng thắt lưng trên từ trên ghế, cuối cùng bày ra một tư thế ngồi coi như bình thường, nhìn phía dưới, thản nhiên nói:

- Ta tên Tiêu Cuồng Vân, đến từ Tiêu tông. Đại danh của Tiêu tông, các ngươi chắc hẳn rất rõ ràng. Tại Thương Phong đế quốc này, còn không có chuyện gì Tiêu tông ta không quyết định được. Mà các ngươi, cũng chắc cảm thấy quang vinh, bởi vì tuy hơi lẫn lộn yếu kém, nhưng các ngươi cũng coi như nhất mạch của Tiêu tông. Tổ tông của Tiêu môn các ngươi, là nhi tử của một trưởng lão Tiêu tông chúng ta. Chẳng qua lúc trước tuy tổ tiên các ngươi là nhi tử của trưởng lão, nhưng sinh với nữ bộc, thân phận đê tiện cũng thôi đi, thiên phú huyền lực cũng thật sự quá yếu. Là phế vật, không xứng ở lại Tiêu tông. Do đó tổ tiên của các ngươi bị vị trưởng lão kia đuổi đến đây, do đó có Tiêu môn các ngươi.

Tiêu Cuồng Vân nói lời này cực kỳ chói tai, không hề che giấu khinh thường toàn bộ Tiêu môn, thậm chí là người sáng lập Tiêu môn chút nào. Nghe được mà một vài người trong Tiêu môn thầm nhíu mày, nhưng lại không ai dám phát tác.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện