Nhóm: Vạn Yên Chi SàoNguồn: .- Không, là ngươi tới khiêu chiến ta.Vẻ mặt của người nọ, ánh mắt lộ ra khinh thường cực đoan, đối mặt với ánh mắt và tư thái như thế, chân mày Vân Triệt thâm thúy nhếch len, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm.Ai khiêu chiến ai, tự nhiên là khái niệm không giống nhau.
Bởi vì khiêu chiến, chỉ có thể kẻ yếu khiêu chiến cường giả, thua là thua, thắng liền có thể thay thế được vị trí của cường giả.
Mà cường giả với kẻ yếu, không gọi là khiêu chiến, mà cực kỳ khinh người.Nói mấy câu ngắn ngủi, bọn họ đã đối chọi gay gắt.
Mà không khí trong đại điện đã lặng yên biến hóa.- Ha ha ha a.Người nọ nhàn nhạt nở nụ cười, bóng dáng của hắn thoáng lên một cái, đơn giản vài bước, lại quỷ dị bước ra cự ly mấy chục mét, đứng ở phía trước Vân Triệt, nheo khóe mắt đang lộ ra ánh sáng lạnh nhạt nhẽo:- Một khi đã như vậy, ta thành toàn cho ngươi đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta bóp chết thiên tài nhiều không đếm hết, xem ra hôm nay, lại phải nhiều hơn một người.- Lục… Lục Trảm Nam!Khi hắn xuất hiện ở giữa đại điện, không ít đệ tử nhất thời không khống chế được cảm xúc mà kêu tên của hắn.- Người kia… Hình như là Lục lãnh huyết (máu lạnh) của Thất Sát kiếm các?- Không sai! Chính là hắn! Vân Triệt muốn giao thủ với hắn? Cái này… Thực lực của hai người, vốn không cùng một cấp độ! Hơn nữa, danh “Lục lãnh huyết” của người này cũng không phải nói không! Giao thủ với hắn… Vân Triệt không muốn mạng sao!Đại điện nhất thời xì xào bàn tán hỗn loạn một trận, bởi vì hai người đứng đối lập nhau ở giữa đại điện lúc này, chưa từng có ai dự tính tới bọn họ sẽ có lúc giao thủ.
Bởi vì bọn họ có thể là hai người ở hai mặt bằng… Vân Triệt mười sáu tuổi, mà Lục Trảm Nam đã mười tám tuổi! Sau ba mươi tuổi, tuổi hai bên chênh lệch mấy tuổi hoàn toàn không có vấn đề gì, bởi vì đến độ tuổi đó, Huyền lực tích lũy đã là thứ yếu, mấu chốt nhìn thiên phú.
Thiên phú đã đủ, có khả năng phá tan Chân Huyền Linh Huyền, thiên phú không đủ, có lẽ cả đời đều phải mắc kẹt ở bình cảnh Chân Huyền không cách nào đột phá.Nhưng trước hai mươi tuổi, đúng là thời kỳ mấu chốt tích lũy Huyền lực, đừng nói một tuổi, kém hơn nửa tuổi, về Huyền lực đều sẽ có chênh lệch rất lớn.
Ví dụ như, mười sáu tuổi Nhập Huyền cảnh cấp một, ở trong lứa trẻ tuổi Tân Nguyệt thành xem như thiên phú thượng đẳng, nhưng mà vừa nắm có một bó to, nhưng mười lăm tuổi Nhập Huyền cảnh cấp một, vậy thuộc về cấp bậc thiên tài cao nhất, toàn bộ Tân Nguyệt thành đều không vượt qua được năm người.
Trước hai mươi tuổi một cấp tuổi một khoảng cách, tuyệt đối không phải là giọng điệu khoa trương.Cho nên đọ sức trước hai mươi tuổi, đều so trong cùng tuổi, bằng không rất không công bằng.Lúc này Vân Triệt kém Lục Trảm Nam vừa vặn hai tuổi! Mà Huyền lực của Lục Trảm Nam, càng cao tới Nhập Huyền cảnh cấp bảy! Cho dù là tuổi tác hay Huyền lực, đều tương đương với người ở hai mặt bằng! Giao thủ giữa bọn họ, vốn không thể xưng là “Đọ sức”, hoàn toàn chỉ có thể rơi vào bị đối phương áp chế!Dưới chênh lệch tuổi tác, cho dù Lục Trảm Nam da mặt dày, cũng không thể có khả năng chủ động lên sân khấu.
Nhưng mà, trước mắt rõ ràng là Vân Triệt chủ động muốn khiêu chiến Lục Trảm Nam, như vậy là khái niệm không giống, nếu Lục Trảm Nam không ứng chiến, đồng nghĩa với hắn sợ Vân Triệt!Dưới cái nhìn của tất cả mọi người… Vân Triệt thắng Huyền Vũ, Viêm Minh, Phong Quảng Dực là lợi hại, thắng Thiết Hoành Quân là lợi hại đến biến thái, mà khiêu chiến Lục Trảm Nam mười tám tuổi, Nhập Huyền cảnh cấp bảy… Đây má nó thuần túy là ăn no rửng mỡ tìm tai vạ!Nhập Huyền cảnh cấp một với Nhập Huyền cảnh cấp bảy, kém tròn nửa cảnh giới! Đây là chênh lệch vĩ đại gần như không cách nào dùng phương pháp gì bù lại, đánh như thế nào?Các đệ tử bảy tông môn kia ào ào vui sướng khi người gặp họa.
Chủ động khiêu khích Lục Trảm Nam? Quả thật bản thân muốn chết! Lục Trảm Nam ngoại hiệu “Lục lãnh huyết”, trong lòng vô tình âm lãnh, giao chiến với hắn, nhất định thấy máu, Vân Triệt giao thủ với hắn, bại trận là thứ yếu, bị cắt đứt cánh tay bàn chân gì đó đều là nhẹ.Các trưởng lão của Tân Nguyệt Huyền phủ đều quá sợ hãi.
Bọn họ đều biết rõ Lục Trảm Nam là mặt hàng gì, Vân Triệt giao thủ với hắn vô cùng có khả năng sẽ bị Lục Trảm Nam phế bỏ, Tân Nguyệt Huyền phủ cũng chắc chắn bởi vì vậy mà mất đi một thiên tài trăm năm khó gặp.
Tư Không Hàn nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho Lam Tuyết Nhược, nhưng không chờ hắn truyền âm cho Lam Tuyết Nhược, Lam Tuyết Nhược đã đứng lên trước, bước nhanh chắn trước người Vân Triệt, nói:- Vân sư đệ, một trận chiến này ta tới đi.
Tuổi của hắn lớn hơn ngươi hai tuổi, giữa hai người vốn không thích hợp luận bàn.Vân Triệt lại lắc đầu, mặt tự tin nói:- Không cần, đối phó với mặt hàng này, còn không cần sư tỷ phải ra tya, tuy rằng ta nhỏ hơn hắn hai tuổi, nhưng như vậy hoàn toàn đủ rồi.Vốn, Lam Tuyết Nhược lên sân khấu, đệ tử bảy tông môn đều thầm hô đáng tiếc, nếu Vân Triệt cứ vậy mà thuận thế lui xuống, ai cũng nói không nên lời cái gì.
Lam Tuyết Nhược mười tám tuổi, đối chiến Lục Trảm Nam là thích hợp hơn hết.
Nhưng không nghĩ tới, Vân Triệt này lại khăng khăng một mực, lại kiên trì muốn mình và Lục Trảm Nam giao thủ.
Điều này khiến cho không ít đệ tử bảy tông môn trực tiếp cười phun.Lam Tuyết Nhược ngẩn ra, lo lắng nói:- Vân sư đệ! Đừng hành động theo cảm tính, người này có Huyền lực Nhập Huyền cảnh cấp bảy, hơn nữa tâm tư ngoan độc, vốn không phải ngươi có thể đối phó.
Hãy để cho ta tới đi.Vân Triệt vẫn lắc đầu, trên mặt ngược lại lộ nụ cười:- Tạ sư tỷ quan tâm, chỉ có điều sư tỷ yên tâm đi, ta đã trở thành đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ, sẽ không khiến Tân Nguyệt Huyền phủ mất mặt.Nụ cười của Vân Triệt mang theo sức cuốn hút khó hiểu.
Hắn kiên trì như thế, Lam Tuyết Nhược đã không có cách nào nói gì nữa, chỉ có thể thở dài một tiếng trong lòng, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, dặn dò:- Một lát nữa, ngươi chính là đánh bại, cũng sẽ không khiến Tân Nguyệt Huyền phủ mất mặt.
Cho nên, cho dù như thế nào, đều phải bảo vệ tốt cho mình… Người này ngoại hiệu lãnh huyết, hắn có thể hạ sát thủ ở trước mặt phủ chủ, nhất định phải cẩn thận! Thật sự không được, nhận thua cũng không dọa người!Vân Triệt khẽ gật đầu với Lam Tuyết Nhược.
Lam Tuyết Nhược lui ra sau hai bước, bất đắc dĩ lui vào chỗ ngồi.
Mà cả trái tim của Hạ Nguyên Bá đã treo lên,