Nhóm: Vạn Yên Chi SàoNguồn: .Tiêu Lạc Thành bỗng nhiên đi ra, không thể nghi ngờ ngoài dự đoán của mọi người.
Tuy rằng hôm nay Vân Triệt đại xuất danh tiếng, thắng liên tiếp năm người, khiếp sợ toàn trường.
Nhưng hào quang của hắn, đúng là vẫn vốn không có cách nào so sánh với Tiêu Lạc Thành.
Tất cả biểu hiện ra của Vân Triệt, đủ để bước vào đẳng cấp cao cấp trong một đời tuổi trẻ của Tân Nguyệt thành, nhưng Tiêu Lạc Thành, thiên tài siêu cấp đã đủ để bước vào tứ đại tông môn kia.
Nếu Vân Triệt bỗng nhiên tuyên chiến Tiêu Lạc Thành, như vậy có lẽ vẫn còn không có quá nhiều người kinh ngạc, nhiều lắm trở thành kẻ không biết tự lượng sức mình, nhưng Tiêu Lạc Thành lại chủ động đi ra, liền quá mức ý vị sâu xa…Chẳng lẽ hắn muốn luận bàn với Vân Triệt? Không đúng! Tuyệt đối không có khả năng, lấy địa vị, ngạo khí và thực lực của Tiêu Lạc Thành, sao lại bằng lòng tự hạ thân phận giao thủ với đệ tử vừa mới tiến vào Tân Nguyệt Huyền phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nếu như không phải như thế, hắn muốn làm rốt cuộc là gì?Tiêu Lạc Thành chủ động đi ra, hơn nữa ánh mắt luôn lưu lại trên người hắn, cũng khiến cho Vân Triệt kinh ngạc trong lòng.
Hắn tức thời mỉm cười nói:- Tiêu thiếu tông chủ khen trật rồi, ta chẳng qua chỉ là một đệ tử bình thường của Tân Nguyệt Huyền phủ mà thôi, tuyệt đối không đảm bảo được hai chữ “Sao mới”.
Ở Tân Nguyệt thành có thể được gọi là “Sao”, Tiêu thiếu tông chủ ngươi mới hoàn toàn xứng đáng.- Ha ha ha ha!Tiêu Lạc Thành nở nụ cười, tiếng cười ẩn hảm vương giả kia vốn không giống như xuất ra từ trong miệng một thiếu niên mười sáu tuổi:- Vân huynh đệ thật sự quá khiêm nhường, tin tưởng qua trận luận bàn ngày hôm nay, tên của Vân huynh đệ nhất định vang vọng toàn bộ Tân Nguyệt thành.
Mà thành tựu tương lai, nhất định càng thêm không có giới hạn.
Tiêu Lạc Thành ta hôm nay có thể đich thân tới tận nơi, coi như là một may mắn.Trên mặt Vân Triệt nhất thời lộ vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói:- Lời Tiêu thiếu tông chủ nói thật sự ngại chết ta, chút năng lực ấy của ta, ở trước mặt Tiêu thiếu tông chủ, quả thật như ánh sáng yếu ớt ở trước trăng sáng, vốn không đáng giá nhắc tới.
Không biết Tiêu thiếu tông chủ đây là… Có gì chỉ giáo? Vân Triệt ta nhất định cẩn thận cung kính nghe.- Ha ha, Vân huynh đệ thật sự không cần khiêm nhường như thế, ngươi là ánh sáng yếu ớt hay là ánh trăng sáng, chư vị ở đây tự nhiên trong lòng sáng tỏ.
Ta đây mạo muội đứng ra phen này, chính là có một yêu cầu quá đáng với Vân huynh đệ.
Mới vừa rồi Vân huynh đệ đại phát thần uy, thắng liên tiếp năm tên đệ tử cao nhất trong bảy tông môn ta, trong lòng ta kinh thán khâm phục rất nhiều, cũng hơi ngứa nghề, cho nên muốn lãnh giáo Vân huynh đệ một phen, không biết Vân huynh đệ có thể đáp ứng không?Tiêu Lạc Thành nhìn Vân Triệt, mặt mỉm cười, nho nhã lễ độ nói.Lời nói ra phen này của Tiêu Lạc Thành, trong đại điện nhất thời xì xào bàn tán một phen, ngay cả Vân Triệt cũng sửng sốt một chút trong ngắn ngủi.- Tiêu Lạc Thành muốn chủ động khiêu chiến… A không không, là chủ động muốn luận bàn với Vân Triệt? Cái này… Không khoa học.- Tuy rằng Vân Triệt cực kỳ lợi hại, nói là đệ tử đầu tiên trong một trăm năm của Tân Nguyệt Huyền phủ ta đều tin, nhưng Tiêu Lạc Thành và hắn vốn không trên cùng một cấp độ, Tiêu Lạc Thành làm sao có thể chủ động đưa ra yêu cầu muốn luận bàn với hắn? Đây cho dù như thế nào cũng không hợp tình hợp lý.- Chẳng lẽ lần này bảy tông môn thất bại quá khó coi, Tiêu thiếu tông chủ nên vì bảy tông môn lấy lại danh dự? Đồng thời khiến Vân Triệt này biết cái gì mới là thiên tài chân chính?Vân Triệt không đáp ứng ngay lập tức, thần sắc kinh ngạc đứng ở đó, giống như bị lời Tiêu Lạc Thành nói làm cho ngây ngẩn cả người.
Mà trong thời gian đó, ánh mắt của hắn thủy chung không rời khỏi ánh mắt của Tiêu Lạc Thành.
Vị trí lúc này của Tiêu Lạc Thành cách hắn chỉ có năm bước, khí chất và khí thế đều trong tao nhã bình thản mang theo siêu nhiên không thèm che giấu, nhưng mà, Vân Triệt có thể cảm nhận được dưới bề ngoài hàm súc vô hại kia là Huyền lực dày đặc và khí thế vô hình cường đại đến kinh người, cả người liền giống như một con mãnh thú núp trong vực sâu, không động thì thôi, một khi động, sẽ không biết là đáng sợ cỡ nào.Mà chút ít đó cũng không quan trọng, quan trọng là, ở trong chỗ sâu đôi mắt của hắn, Vân Triệt nhìn thấy một chút âm khí lạnh như băng.Hắn thật sự quá quen thuộc với hơi thở loại này.Tiêu Lạc Thành này, muốn hủy ta! Đây là đáp án mà Vân Triệt lập tức lấy được, trong lòng của hắn bỗng chốc lạnh xuống.Nhưng mà vì sao? Ta và hắn không có bất cứ giao tập gì, càng không có xung đột trên lợi ích, hôm nay chẳng qua chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi.
Hắn rõ ràng không có lý do để làm như vậy.Chẳng lẽ, chỉ vì bóp chết ta đây một “Sao mới” vừa mới bộc lộ tài năng, tương lai có khả năng trở thành kẻ địch của hắn?Nói cách khác, biểu hiện hôm nay của ta đây khiến cho hắn dù ít hay nhiều cũng có một chút “Kiêng kỵ” như vậy?Nếu quả thật như thế, thiếu tông chủ mới nhìn qua có vẻ hữu lễ tao nhã này, có thể nói là có lòng dạ và tâm địa như ma quỷ.Vừa nghĩ đến đây, Vân Triệt lập tức hơi sợ hãi nói:- Tiêu thiếu tông chủ muốn luận bàn với ta? Cái này… Không phải là Vân Triệt ta khiêm tốn, tuy rằng mới vào Tân Nguyệt thành không lâu, nhưng cũng nghe nói Tiêu thiếu tông chủ bằng chừng ấy tuổi, đã nửa chân đạp đến Chân Huyền cảnh, chút Huyền lực nhỏ bé của ta đây, thật sự kém Tiêu thiếu tông chủ quá xa, luận bàn với Tiêu thiếu tông chủ, thật sự vô cùng sợ hãi.Nhưng lập tức, giọng hắn lại chuyển, nghiêm mặt nói:- Chỉ có điều, nếu như Tiêu thiếu tông chủ đã xem trọng Vân Triệt ta như thế, ta đương nhiên không dám cự tuyệt, có thể giao đấu với Tiêu thiếu tông chủ nổi tiếng ngàn dặm, điều này cũng là vinh hạnh rất lớn của Vân Triệt ta.- Được lắm!Tiêu Lạc Thành thỏa mãn gật đầu, mỉm cười nói:- Nếu như luận bàn, đương nhiên phải dùng công bằng làm điều kiện tiên quyết cơ bản đầu tiên.
Vân huynh đệ đã chiến liên tiếp năm trận, tiêu hao chắc hẳn vô cùng vĩ đại, hơn nữa cánh tay trái cũng đã bị thương.
Trước khi chúng ta bắt đầu luận bàn, Vân huynh đệ tạm thời nghỉ ngơi một chút, đợi Vân huynh đệ khôi phục Huyền lực, chúng ta lại đến luận bàn một trận công bằng.- Không, không cần.Ngoài dự đoán của mọi người, đối mặt với đề nghị cực kỳ hợp lý, lại hoàn toàn có lợi cho hắn, Vân Triệt lại không chút lựa chọn lắc đầu từ chối:- Tuy rằng ta tiêu hao không ít, nhưng cũng ít nhiều còn để lại chút dư lực, chắc là đủ để tranh tài một phen với Tiêu thiếu tông chủ.
Về phần vết thương trên cánh tay, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, hẳn không sinh chuyện lớn gì, lại nói, luận bàn mà thôi, cũng không phải sinh tử quyết đấu, không gọi là công bằng không công bằng gì, cần gì phải bởi vì chút tiêu hao và vết thương nhỏ của Vân Triệt ta mà chậm trễ thời gian của Tiêu thiếu tông chủ và mọi người.Lời nói ra lần này của Vân Triệt, hoàn toàn làm mọi người trong đại điện sợ ngây người.
Bởi vì chỉ cần không phải là kẻ điếc, đều có thể nghe ra từ trong lời nói của Vân Triệt, nghe ra một kiểu… Cực kỳ tự tin và ngạo khí!!- Má nó! Vân Triệt này… Đây là ý gì?- Cái gì gọi là “Dù ít dù nhiều còn để lại chút dư lực, chắc là đủ để tranh tài một phen với Tiêu thiếu tông chủ”! Hắn cho rằng hắn là ai? Hắn cho rằng Tiêu Lạc Thành là ai?- Vân Triệt đúng là thiên tài đứng đầu, điều này không thể không thừa nhận.
Nhưng hắn lại dám cuồng vọng như vậy ở trước mặt Tiêu Lạc Thành, quả thật chính là không biết trời cao đất rộng, tự rước lấy nhục! Tiêu Lạc Thành giao thủ với hắn, chỉ một chân một phút là có thể đạp hắn xuống.- Haizzz, thôi.
Chính hắn cũng nói vừa mới đến Tân Nguyệt thành không lâu, đoán chừng cũng chỉ