Nhóm: Vạn Yên Chi SàoNguồn: .“Thần y” này vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt người đi đường.Lá cờ phấp phới kia rõ ràng cho thấy dùng một mảnh vải rách không biết nhặt được ở đâu viết lên, sáng mù mắt chó của không biết bao nhiêu người.
Mặt trên mười sáu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lộ ra ý tứ hàm xúc bệnh thần kinh thật sâu.
Hơn nữa lại còn má nó tương đối gieo vần!- Thứ hàng này từ đâu ra! Dáng vẻ dạng chó hình người, mới sáng sớm ra đã đến lừa gạt!- Haizzz, dạo này, tòi ra giả danh lừa bịp đúng thật là càng ngày nhiều.
Còn tự cắt JJ, chậc chậc… Hắn vốn ngay từ đầu không có JJ đi?- Còn thần y cái thế, ta nhổ vào! Nếu có người tin được, trừ phi là kẻ ngốc!“Thần y” trung niên đừng nói cửa hàng, ngay cả cái ghế cũng không có, giơ lá cờ đi từ trước phố đến sau phố, lại từ sau phố đến trước phố, qua lại suốt ba vòng, không gặp được một người đi lên hỏi chẩn bệnh, phần lớn người đi qua đều dùng ánh mắt bệnh thần kinh nhìn hắn.
Ngẫu nhiên có mấy nữ tử trẻ tuổi đi ngang qua, đều sẽ gắt một tiếng, đỏ mặt tránh ra.- Tự cắt JJ rốt cuộc có ý gì?Đây đã là lần thứ tám Mạt Lỵ hỏi hắn.- Thật sự không có ý gì! Ta chỉ đơn thuần gieo vần mà thôi!Sắc mặt Vân Triệt đứng đắn, rất có tính nhẫn nại giải thích.- Bản công chúa không tin!- Nếu không còn có thể có ý gì? Ngươi thử đọc xem: Cái thế thần y, không gì không trị, nếu không thể trị, tự cắt JJ! Đọc đến thuận miệng cỡ nào! Nếu ngươi sửa thành tự cắt cổ tay, tự cắt yết hầu, tự đoạn kinh mạch, tự sát tạ tội gì kia, đọc đừng nói tới kỳ quái chết được, ý cảnh càng trực tiếp kém một vạn tám ngàn dặm! Về phần JJ này, thật sự không phải là thứ cụ thể gì, đơn giản vì gieo vần, gieo vần!Vân Triệt vừa tận tình khuyên nhủ giải thích, vừa lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.Ở trước mặt hắn Mạt Lỵ luôn luôn cường thế còn giống tiểu yêu quái, khiến có đôi khi Vân Triệt đều theo bản năng xem nhẹ tuổi của nàng.
Bình thường Mạt Lỵ biểu hiện không gì không biết, lại hoàn toàn không cách nào lý giải “Tự cắt JJ” là khái niệm gì, từ sau khi hắn viết bốn chữ này lên trên mặt lá cờ rách, giống như cục cưng hiếu kỳ vẫn luôn hỏi tới, luôn luôn hỏi tới, vẫn luôn hỏi tới…Sau khi Vân Triệt trả lời nàng lần thứ tám, nàng dường như cuối cùng tin tưởng, không tiếp tục hỏi tới nữa.“Haizzz, dạo này, thầy lang thật không dễ làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại một người đi lên hỏi cũng không có.
Ta cũng không thể đi thuê cửa hàng chữa bệnh đi.
Tốn thời gian dùng nhiều tiền không nói, còn có thể lộ ra sơ hở.” Sau khi đi qua đi lại năm lần, Vân Triệt bắt đầu rối rắm trong lòng rên rỉ lên.Lúc này, ngã tư đường đầu đông, hai người hết nhìn đông tới nhìn tây đi tới, bước chân của bọn họ vội vàng, sắc mặt khổ sử, dáng vẻ cực kỳ xui xẻo.- Y sư có thể gọi là thượng danh ở toàn thành cơ bản đều được mời đi.
Y sư dược sư thủ tịch của các đại tông môn đều mời mấy người, kết quả tất cả đều bó tay chịu trói, tiếp tục tìm… Đi đâu tìm đây!Một người vẻ mặt đau khổ rên rỉ.- Haizzz, hai người một tổ, tìm không thấy y sư thì không thể trở về.
Ta thấy hai ta hôm nay đừng nghĩ tới trở về.Một người khác cũng buồn bực nói.- Có mấy nhóm huynh đệ đều thương lượng ra ngoài thành tìm, nếu không, ta cũng đi ngoài thành tìm xem? Tuy rằng xa, nhưng luôn tốt hơn với tay không mà về chịu phạt.Hai người đang nói, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy được ở phía trước bọn họ không đến mười bước đang phất phơ một lá cờ rách.- Má nó! Thần y cái thế?Mắt hai người xoẹt cái phát sáng lên.- Thôi đi, vừa thấy chính là một tên lừa gạt.
Một y sư chân trần còn dám tự xưng là thần y cái thế.- Mặc kệ nó! Phía trên kêu tìm chính là y sư, vậy là được! Quản hắn là thiệt hay giả! Nếu hắn đi lừa gạt, tự nhiên có người thu thập hắn, chúng ta chỉ quan tâm báo cáo kết quả làm việc là được.
Hơn nữa nói không chừng, hắn còn có ít nhiều bản sự hành y.- Nói cũng đúng! Đi!Hai người quyết định chủ ý, bước chân nhanh hơn, thoáng chốc vọt tới trước mặt “Thần y”:- Vị thần y này, thiếu tông chủ tông môn chúng ta ngày hôm qua bị trọng thương, cần gấp thần y.
Ngươi đã tự xưng là thần y không gì không trị, tổn thương của thiếu tông chủ tông ta đây nhất định không đáng kể đối với ngươi.
Xin lập tức theo chúng ta về tông một chuyến.Hai người một trước một sau kẹp “Thần y” ở giữa, dáng vẻ nửa phần mời, nửa phần bức bách.
“Thần y” liếc nhìn bọn họ, trong lòng thầm nói: Thiếu tông chủ? Trọng thương… Sẽ không phải khéo như vậy chứ?“Thần y” vuốt râu dài, bình thản hỏi:- Trị bệnh cứu người, vốn là bổn phận của y giả, lão phu sẽ theo các ngươi về.
Xin hỏi… Tông môn của các ngươi là đâu?- Tông môn của chúng ta nói ra hù chết ngươi.Lỗ mũi hai người vểnh lên, tỏ vẻ uy phong nói:- Kia chính là đại tông môn đệ nhất ở Tân Nguyệt thành này, Tiêu tông! Nếu ngươi có thể chữa khỏi tổn thương cho thiếu tông chủ tông ta, tông ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi, chẳng những ban cho rất nhiều, còn có thể khiến cho ngươi vô cùng nổi danh ở Tân Nguyệt thành này, nếu trị không hết, hừ hừ…Tiêu tông…Má nó!Khuôn mặt trải qua kỳ công tân trang của Vân Triệt run rẩy giật giật một trận, trong lòng rên rỉ thật lâu: Này má nó… Cũng thật trùng hợp đi! Ta vốn còn định đại triển y thuật dùng trong ba ngày này nổi danh ở Tân Nguyệt thành này, sau đó truyền đến trong tai Tiêu tông, lại phái người đi mời ta qua… Tất cả thuận lý thành chương! Kết quả ta một người bệnh cũng chưa mò được, Tiêu tông lại tự mình tới cửa!Tức thời, hắn tỏ vẻ ngạo nghễ, dáng vẻ cao nhân, ha ha nở nụ cười:- Y giả làm nghề y, không hỏi gia thế, không hỏi giàu nghèo, lão phu làm nghề y nhiều năm, còn chưa từng có bệnh thương tổn nào mà lão phu không trị được.
Đi thôi, mang lão phu đi trong tông các ngươi.Nghe hắn nói tự tin như vậy, còn giống như thật sự có bản lĩnh.
Chỉ có điều hai người này mặc kệ, có thể dẫn hắn vào trong tông là được rồi.
Hai người một người phía trước dẫn đường, một người theo phía sau, giống như sợ “Thần y” này chạy mất khiến cho bọn họ không có cách nào trở về báo cáo kết quả làm việc.––––––––––––––––––––Mới vào phân tông Tiêu tông, cảm giác đầu tiên của Vân Triệt chính là lớn! Vô cùng lớn!Toàn bộ tông môn ở dưới chân Nguyệt Nam Sơn kéo dài ra vài dặm, mà chỉ ở ngoài tông môn, trung tâm tông môn đều ở trên Nguyệt Nam Sơn, cả tòa núi đều là của tông môn.
Vân Triệt đi trên đường núi, trong lòng thổn thức… Tiêu môn ở Lưu Vân thành nơi hắn sinh ra vẫn xem như tông môn có quy mô lớn nhất Lưu Vân thành, nhưng so sánh với phân tông Tiêu tông này, quả thật ngay cả nhỏ cũng không thể nhìn.
Thật sự phải so sánh, đoán chừng ngay cả một phần