Nhóm: Vạn Yên Chi SàoNguồn: .Không đến một phút đồng hồ, tất cả bảo vật trong kho bảo tinh, bảo ngọc, bao gồm cả miếng tử mạch thiên tinh chí bảo của phân tông Tiêu tông kia, tất cả đều bị Vân Triệt thu vào trong thiên độc châu.
Lập tức, ánh mắt Vân Triệt lại chuyển về phía giá binh khí dài hơn ba mươi thước kia, vũ khí và áo giáp có thể được để ở đây, không có thứ nào là đồ thường.
Nhất là kiếm hổ phách treo ở chính giữa kia, phóng thích ra hơi thở ngạo nghễ của vương giả trong mấy trăm binh khí cực phẩm vờn quanh, khiến cho người ta vừa liếc mắt liền không tự chủ được mà tập trung ánh mắt ở trên thân nó.Kiếm, đao, dao, thương, mâu, kích, tiên… Các loại vũ khí cái gì cần có đều có, trong đó kiếm chiếm đa số.
Dù sao Tiêu tông và Thiên Kiếm sơn trang giống nhau, lấy kiếm làm vũ khí chính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Triệt ném toàn bộ những vũ khí này vào trong thiên độc châu, mở một hòm kim loại không tính là quá lớn ở dưới giá vũ khí, một mùi thuốc súng sặc mũi nhất thời đập vào mặt, mà đồ vật bên trong, khiến cho hắn hơi ngơ ngác một lúc.Trong hòm kim loại này bày ba cây vũ khí rất ngắn hình thù kỳ lạ, mặt khác còn có chín miếng đồ hình dáng như trái cầu sắt kích cỡ bằng nắm tay.
Hắn cầm lấy cây vũ khí, vẻ mặt nghi hoặc đánh giá… Từ xúc cảm đến xem, cây vũ khí hình thù kỳ lạ này chắc do thép tinh chế thành, nguyên liệu không tính là quý giá, ở trong số vũ khí có trong kho bảo vật này thậm chí có thể nói hơi mộc mạc, nhưng khiến cho Vân Triệt có một cảm giác nguy hiểm.
Khi bẻ góc nó lên, có lẽ đã có mức độ bằng cánh tay người trưởng thành, cầm trong tay nặng trịch.Lật nó qua, Vân Triệt thấy được một hàng chữ thật nhỏ: Độc hỏa súng!Súng?Ở trong nhận thức của Vân Triệt, súng là chỉ lỗ trên tay cầm của rìu, nhưng ở đây, lại xuất hiện một vũ khí hình thù kỳ lạ có tên như vậy.
Vân Triệt vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí như thế này, cũng là lần đầu tiên nghe được cái tên này, trong lòng nghi hoặc không thôi… Chẳng lẽ đó không phải là vũ khí? Nhưng vì sao lại đặt ở dưới giá vũ khí, nếu như là vũ khí… Dường như hoàn toàn không có năng lực công kích gì, nhưng cảm giác nguy hiểm là có chuyện gì xảy ra?Ở trong góc độc hỏa súng, có một phần kim loại lồi ra, dường như có thể hoạt động.
Vân Triệt thử thăm dò ấn xuống một cái…Ầm!!!Một tiếng vang thật lớn, một ngọn lửa chợt lóe lên từ trong miệng độc hỏa súng bắn nhanh mà ra, lực phản chấn vĩ đại khiến Vân Triệt đặt mông ngồi trên mặt đất, độc hỏa súng cũng rời tay, văng ra rất xa phía sau… Vân Triệt ngồi dưới đất trừng lớn mắt, nhìn trên vách tường phía trước bỗng nhiên nhiều ra thêm một lỗ lớn chừng nắm tay, trong lỗ đen còn bốc khói, hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng.Cái này này này… Đây chẳng lẽ là ám khí gì! Uy lực không ngờ đáng sợ!Hơn nữa từ mùi vị đến xem, thứ vừa mới bắn ra rõ ràng còn có chứa kịch động kiến huyết phong hầu!Vân Triệt nhặt độc hỏa súng về, lại cầm quả cầu kim loại trong hòm kim loại lên, vào tay rất nặng, ngoài mặt hình cầu còn ấn ba chữ to nông ––Chấn thiên lôi!Phía dưới chữ to, còn có một hàng chữ nhỏ: Lấy Huyền lực chấn vỡ vỏ ngoài, sau đó ném ra.Cảm giác nguy hiểm mà quả cầu kim loại đen thui này phóng thích ra còn vượt xa độc hỏa súng, có thể nghĩ trong đó cất giấu uy lực đáng sợ cỡ nào.
Vân Triệt không dám nếm thử, đặt nó quay về trong hòm, trong lòng thổn thức một phen… Thứ đồ đáng sợ này, chắc do khí tông của Tiêu tông sáng tạo ra được.
Nếu không quen thuộc đặc tính của hai món đồ vật này, đối thủ không hề đề phòng đột nhiên đi tới bị đánh như vậy, nếu thực lực không đủ, chắc chắn chết vô cùng oan uổng.Chỉ có điều, hiện giờ chúng nó đã vào trong thiên độc châu của Vân Triệt, cũng liền trở thành lợi khí hộ mạng của hắn.Vân Triệt dừng trong kho bảo vật tròn hai canh giờ, cứ thế cuốn toàn bộ đồ trong kho bảo vật vào trong thiên độc châu, cả cọng lông cũng không lưu lại cho Tiêu tông.
Cướp đoạt toàn bộ xong, Vân Triệt thỏa mãn vỗ vỗ tay, đi ra cửa, khi cách cửa ra còn khoảng một bước ngắn thì ngừng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vô thanh vô tức vét sạch vốn liếng nhà người ta, dường như có phần không thể nào nói nổi… Ít nhất phải lưu lại gì đó cho người ta…”Nghĩ đến đây, Vân Triệt lại xoay người, tùy tay lấy ra một món vũ khí, ngay ngắn nắn nót khắc ra ba hàng chữ lớn trên vách tường, sau khi xem xét kỹ, mới sải bước đóng ba lớp cửa đá, đi ra khỏi kho bảo vật.Như hắn dự đoán, khi hắn trở lại đan dược đường, Tiêu Thiên Nam và Tiêu Bách Thảo đều chưa trở về.Vân Triệt tiến thẳng vào phòng luyện đan một lúc, bưng ra một chén nước thuốc về, lay tỉnh Tiêu Lạc Thành, cười hề hề nói:- Nào, uống chén nước thuốc này vào.Vì thương tổn trên người và “Tiền đồ”, Tiêu Lạc Thành hiện giờ đã một ngàn phần trăm thuận theo “Gia gia” này, cũng không hỏi là thuốc gì, bưng lên luôn ừng ực uống vào.
Sau khi uống xong, tha thiết mong chờ hỏi:- Gia gia, cha cháu còn chưa trở lại sao?Vân Triệt cười tủm tỉm nói:- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chắc mau trở lại, chỉ có điều, khi bọn họ trở lại, ngươi chắc đang ngủ, ngày mai khi tỉnh lại, huyền mạch cũng hoàn toàn phế đi, cho dù mười Hoàng Phủ Hạc đến đây, cũng đừng mong cứu được, ha ha ha ha.Lời này của Vân Triệt khiến Tiêu Lạc Thành sửng sốt, trong lòng đột nhiên sinh ra bất an, gượng cười nói:- Gia gia, ông… Ông nói cái gì? Ông đang… Đùa với cháu hả?- Chậc, trước vẫn luôn đang đùa, chỉ có điều duy nhất lần này, gia gia ngươi là ta, lại không đùa với ngươi.Vân Triệt nở nụ cười, cười cực kỳ nguy hiểm, hắn đưa tay, nhẹ nhàng chùi trên mặt mình, từng tầng da mỏng manh bị hắn dễ dàng kéo xuống, lộ ra gương mặt ban đầu, giọng nói, cũng khôi phục thành giọng nói vốn là của mình:- Tôn tử ngoan, nhìn kỹ xem gia gia ngươi ta là ai?Nhìn thấy gương mặt ở trước mặt mình bỗng nhiên thay đổi, Tiêu Lạc Thành như bị sét đánh, đôi mắt lồi ra ngoài ở biên độ vô cùng khoa trương, trong nháy mắt kia, hắn hoài nghi mình đang nằm mơ… Mà cho dù nằm mơ, cũng vốn không có khả năng nằm mơ