Nhóm: Vạn Yên Chi SàoNguồn: .- Ngươi tiểu tạp chủng này! Dám ăn cắp bảo vật của tông môn ta!Tiêu Tại Hách hơi chật vật từ trên đất bò lên, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, sau đó một lần nữa đuổi về phía Vân Triệt, trong nháy mắt khiến khoảng cách giữa bọn họ lại gần hơn nữa.
Vân Triệt nghiêng đầu, trên tay khẽ dùng lực, quăng trái chấn thiên lôi thứ hai về phía sau, mà lần này, hắn không ném về phía trước mặt Tiêu Tại Hách, mà ném lên trên mặt đất phía trước hắn.Nhìn chấn thiên lôi hướng về phía mình, Tiêu Tại Hách quả nhiên quá sợ hãi, cuống quýt phanh bước chân lại, bay nhanh ngã về phía sau.Ầm!!!Một luồng sóng khí nóng rực đánh úp lại từ phía sau, đánh sâu vào khiến Vân Triệt lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Khoảng cách giữa hai người cũng tạm thời kéo ra, nhưng chỉ tạm thời kéo ra, một trái chấn thiên lôi, chỉ có thể vì hắn tranh thủ thời gian mấy giây mà thôi.Trái chấn thiên lôi thứ ba được hắn chộp vào trong tay, hắn phải lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào trong nội thành, chỉ có tiến vào nội thành, hắn mới có thể chạy thoát.- Ngươi tên khốn kiếp này! Chấn thiên lôi tổng cộng chỉ có sáu trái, chờ ngươi dùng hết chấn thiên lôi rồi, ta xem ngươi còn có thể trốn đi đâu!Tiêu Tại Hách ở phía sau đuổi theo không rời, nhưng đã cáu giận đến cắn răng nghiến lợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chấn thiên lôi là vũ khí nóng mà khí tông của tổng tông Tiêu tông chế ra, uy lực cực lớn, cho dù lấy tu vi Linh Huyền cảnh của hắn, chính diện va chạm cũng không chết tất bị thương.
Chấn thiên lôi này là vũ khí hộ mạng mà một đời trưởng lão phân tông mới xứng có được, hiện giờ chẳng những đến trong tay Vân Triệt, còn bị Vân Triệt không kiêng nể gì dùng trên người mình như thế.
May mà Huyền lực của đối phương rất thấp, chấn thiên lôi ném ra hắn cũng có thể coi như thoải mái né tránh, bằng không hôm nay nói không chừng phải nằm lại ở đây.Lời Tiêu Tại Hách kêu la, cũng là lo lắng của Vân Triệt.
Chấn thiên lôi đúng là chỉ có sáu trái, sáu trái này cộng lại, chẳng qua chỉ có thể tranh thủ không đến hai phút cho hắn, chút thời gian này vốn không đủ để cho hắn vọt vào trong nội thành.Phải nghĩ biện pháp khác.Vân Triệt tay cầm chấn thiên lôi, trong lòng nhanh chóng xoay chuyển, chân mày càng nhíu càng chặt.
Hắn từng bị đuổi giết thật sự rất nhiều vô cùng nhiều, hung hiểm hơn lần này gấp trăm lần cũng vô số kể, trong đó đại đa số đều do hắn lấy độc lực của thiên độc châu đào thoát, nhưng hiện giờ độc của thiên độc châu đã biến mất, tinh ẩn thảo dùng hết, đánh bừa càng không có khả năng, như vậy chỉ có thể mượn gì đó, cũng chỉ có…Vân Triệt khẽ hít một hơi, bắt đầu nhanh chóng lần mò những dược liệu có được do lấy ra từ trong kho bảo vật Tiêu tông kia, tìm kiếm thứ có thể phối thành kịch độc có hiệu lực nhanh chóng.Mà lúc này, trong tầm mắt của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng thiếu nữ phiêu dật thanh nhã, thiếu nữ một thân quần áo như tuyết, mặc dù ở phía xa, vẫn làm cho người ta cảm thấy rõ ràng một vẻ cao quý tao nhã ngay mặt mà đến.Tuy rằng cách quá xa, không cách nào thấy rõ dung nhan thiếu nữ, nhưng trong lòng Vân Triệt vẫn nháy mắt xuất hiện tên của nàng… Bởi vì ở trong Tân Nguyệt thành này, chỉ có một nữ hài khiến cho hắn có cảm giác như thế.Là Lam Tuyết Nhược!? Sao nàng lại ở đây? Đây rõ ràng là chỗ trước khi đi tới Tiêu tông phải đi qua, chẳng lẽ…Giờ phút này, Vân Triệt đã không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng xóa bỏ dịch dung trên mặt, đồng thời ném một trái chấn thiên lôi về phía sau.“Ầm” một tiếng vang thật lớn, Tiêu Tại Hách kịp thời tránh đi, thân thể bị dư âm của nổ mạnh hung hăng ép khoảng cách rời xa thêm mấy chục bước.
Vân Triệt vừa vọt tới trước, vừa gào to lên về phía thiếu nữ càng ngày càng gần:- Tuyết Nhược sư tỷ!Lam Tuyết Nhược sở dĩ ở đây, chính là muốn đi Tiêu tông xác nhận có phải Vân Triệt ở đó không.
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa khiến cho bước chân của nàng dừng lại một chút, ngẩng đầu lên, liếc nhìn thấy Vân Triệt đang chạy như điên mà đến.- Vân Triệt?Lam Tuyết Nhược thì thầm một tiếng, sau đó trong mắt thoáng qua vẻ kinh hỉ, cho dù như thế nào, hắn còn sống, đây là kết quả mà nàng muốn nhìn thấy nhất vào hôm nay khi tiến đến Tiêu tông.Nhưng lập tức, nàng thấy được Tiêu Tại Hách đang đuổi theo mà đến ở phía sau.- Tiểu tạp chủng! Ta xem ngươi chạy trốn đi đâu! Lát nữa xem ta có đánh gãy hai chân của ngươi, phế bỏ tứ chi của ngươi không!Mặc dù Tiêu Tại Hách không bị chấn thiên lôi tổn thương đến, nhưng liên tục ba trái chấn thiên lôi, đủ để khiến cho hắn đã đầu tóc rối bù, một thân tro bụi, tiếng gầm gừ cũng mang theo ý tứ thẹn quá thành giận.Lam Tuyết Nhược chớp mắt liền rõ ràng xảy ra chuyện gì, đôi mày thanh tú nhíu lại, không kịp nghĩ nhiều, gấp giọng kêu:- Vân sư đệ, nhanh đến bên ta!!Khi nói chuyện, nàng chìa tay phải ra, trên mu bàn tay, bỗng nhiên dần xuất hiện một ấn ký trắng như tuyết:- Tiểu Tuyết, đi ra!Theo tiếng la thấp giọng của nàng, ấn ký trên mu bàn tay nàng sáng rực lên, kèm theo đó là tiếng kêu dài bén nhọn giống như đến từ chân trời, một con điêu to lớn trắng như tuyết trong ánh sáng trắng xuất hiện ở trước người nàng.- Linh thú khế ước!?Nhìn thấy con cự tuyết điêu bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Lam Tuyết Nhược, trong lòng Vân Triệt kinh ngạc, đồng thời cũng kinh hỉ một trận, cắn răng một cái, khiến bước chân tăng nhanh thêm vài phần, chìa tay ra về phía Lam Tuyết Nhược.Lam Tuyế Nhược nhảy lên lưng con cự tuyết điêu, tay trắng thon thon bắt được bàn tay Vân Triệt duỗi đến, kéo hắn lên lưng cự tuyết điêu, hai cánh cự tuyết điêu cực lớn dao động, trong tiếng kêu dài bay vút lên không trung, giống như tia chớp xông thẳng lên bầu trời, đảo mắt đã hóa thành một chấm đen trên bầu trời phương xa.Nguy cơ giữa sống và chết, cứ bị hắn lấy phương thức bất ngờ như vậy hóa giải.
Tốc độ phi hành của cự tuyết điêu cực nhanh, tiếng gió gào thét bên tai, gió lạnh phả vào lồng ngực khiến cho hắn hít thở không thông đáng kể, cho đến khi cự tuyết điêu bay vững vàng rồi, hắn mới cuối cùng thích ứng được, thở phào một hơi, mở to mắt, nhìn Lam Tuyết Nhược ngồi nghiêng ở trước người hắn, đang cười như không cười nhìn hắn.Có thế này Vân Triệt mới nhớ tới, trên người mình còn mặc một trường bào rất không phù hợp, vẫn mặt không đổi sắc, cười hì hì nói:- Sư tỷ, có phải đột nhiên phát hiện cho dù quần áo thô thiển cỡ nào, mặc ở trên người ta đều đặc biệt có hương vị không?Lam Tuyết Nhược ngẩn ra, sau đó phụt nở nụ cười, miệng cười kiều diễm giống như trăm hoa đua nở:- Rốt cuộc là Vân sư đệ, mới vừa rồi thiếu