Ngươi thần là Minh Đế con trai ta đến gặp ngươi nói chuyện hôn lễ với con gái ngươi ấy thế mà tên tiểu tử khốn kiếp này đả thương nặng con trai ta hại nó không thể tới được ngươi giải thích sao đây hả ???
- Này , chính thằng con ngu ngốc của ngươi rõ ràng đã có hôn ước với công chúa lại đi dòm ngó nữ nhân của ta ta không phế tu vi là nể mặt ngươi rồi đấy nếu còn gây chuyện với ta hay người trong Hoàng Cung Thiên Vũ ta đảm bảo Trịnh gia phía Đông sẽ bị diệt toàn tộc.
Tên gia chủ Trịnh gia cười lớn tiếng rồi nói.
- Hahahahahahaha dựa vào ngươi mà đòi muốn diệt Trịnh gia ta sao chớ ngông cuồng tiểu tử có tý thực lực đã cẩu ngữ tốt đấy.
Mặc cho những lời khó nghe đó Thiên Vũ vẫn bình thản đáp.
- Minh Đế công chúa bây giờ đang ở đâu ???
- Ở Tịnh Liên Cung , có chuyện gì sao ???
- À thật ra không dám giấu Minh Đế công chúa dạo gần đây để ý tới 1 nam nhân nào đó ta cũng có chút hiếu kỳ đi theo người có biết đó là ai không ???
Bất mãn tên họ Trịnh kia lớn tiếng.
- Coi ta không ra gì hả 2 tên khốn kiếp kia ???
- Công chúa thực sự thích nam nhân đó tuy gia thế là thường dân như không có nghĩa là không có cơ hội chỉ cần người làm thế này , thế này!.
- Ừm , cũng có lý !!!
Tên kia lao tới tấn công cả 2 bất ngờ theo phản xạ Thiên Vũ sẽ né rồi quay người lại phản công lại nhưng không cậu chấp nhận hứng chịu đòn đó.
- Bốp !!!
- Uy lực cũng mạnh đấy nhưng!.
- Bốp !!!
Thiên Vũ nắm chặt tay rồi tung 1 quyền cực mạnh đánh bay hắn ta về phủ tạm thời của hắn tại kinh thành Minh Đế với mọi người kinh ngạc ngỡ ngàng trước thực lực thật sự của Thiên Vũ.
- Rốt cuộc thì con định che giấu thực lực tới khi nào đây Thiên Vũ ???
Hàn Đức chất vấn hỏi.
- Đâu có chỉ là trước đó con may mắn có được thứ này thao túng sức mạnh kẻ khác rồi nó dần chuyển sang cho con nên mới bộc phát sức mạnh lớn như vậy !!!
Thiên Vũ lấy ra 1 viên Hắc Thạch ra cho mọi người xem thì nó chỉ là 1 viên đá bình thường nhưng khả năng của nó lại rất lớn Hàn Đức suy nghĩ 1 hồi lâu rồi nói.
- Con cứ giữ nó bên mình đi thứ này có ích cho con đề phòng mấy tên như thế xuất hiện cứ thích thể hiện đó cho chúng 1 trận là được Hahahaha !!!
- Rầm !!!! Hự !!!
- Khốn kiếp ta tuyệt đối không tha thứ cho các ngươi đâu đám ngu xuẩn kia !!!
- Hắt xì !!! Chắc nàng đang nhớ ta phải không Tuyết Băng ??
Hoàng Khương nhíu mày rồi gõ đầu Thiên Vũ 1 cái.
- Cốp !!! Này thì nhớ hắn ta chửi đệ đấy ở đó mà tương tư.
Đi ra ngoài 1 ngày mang cả đống thứ chuyện rắc rối về cho mọi người ta chưa cho đệ 1 trận là đệ không biết sợ là gì hả ???
- Rắc rắc rắc !!!
- C!.
có gì bìn! tĩn!.
nói đã đại ca!.
.
Thiên Vũ sợ hãi co rúm người lại khẩn cầu xin tha thứ.
- Này thì bìn tĩn này !!! Bụp bụp bụp bụp!.
.
- Hự á cứu với !!!
Tiếng kêu la thảm thiết của Thiên Vũ khiến ai nấy đều bật cười bỏ mặc cậu trong tuyệt vọng đúng lúc Mẫn Tuệ đi tới rồi nói.
- Dù sao tính cách đệ ấy vốn như thế huynh đánh cũng chẳng thể bào giúp đệ ấy bỏ cái thói xấu đó đâu suy cho cùng cái tật đó cũng có cái lợi của nó mà.
- Đúng đúng tẩu tẩu cứu mạng !!!
Thiên Vũ núp sau lưng Mẫn Tuệ Hoàng Khương cũng đành bỏ qua nhưng cũng nhắc nhớ Thiên Vũ.
- Đệ muốn làm gì làm đừng có gây họa làm gì biết rồi chứ đến lúc đó ta không cứu nổi đệ đâu.
- Đệ tự lo được.
- Ồ , khẩu khí lớn đấy ??? Muốn bị lần nữa hả ???
Hoàng Khương đuổi đánh Thiên Vũ trước sự chứng kiến của mọi người.
- Haiz nhớ năm đó tại nơi đó thoải mái biết bao nhưng nằm trong tay sự an nguy của muôn dân ta đã mất đi những thứ mà ta không muốn mất chỉ có thể nhìn thế hệ hậu bối để hoài niệm lại kí ức đó.
- Tuy là vậy nhưng là người được muôn dân gửi gắm tính mạng mình cho người thì người nên biết rõ sẽ không còn cách nào khác để quay lại đâu chỉ có thể hoài niệm nó như 1 mảnh ký ức đẹp về nó mà