Thiên Vũ ngươi cứ mặc hắn ta đi bề ngoài hắn ta cứng nhắc thế thôi gặp tiểu muội muội đáng yêu của hắn thì dữ như mãnh Thú cũng thành mèo con ngoan ngoãn thôi hahahahaha !!!
- Trạch Dương , ngươi còn nói thêm lần nữa thì đừng có trách ta ???
- Được được không đùa với ngươi nữa nhưng ta có điều này muốn hỏi ngươi.
Trạch Dương hỏi.
- Tình hình muội ấy bây giờ ra sao rồi ???
- 3 ngày sau mới biết rõ được đó là điều mà tên tiểu tử này đã nói.
- Đệ nói thật à Thiên Vũ ???
- Đúng thế vì thời gian qua muội ấy dường như ở trong tình trạng suy yếu thể chất hơn nữa ta cũng đã chuẩn bị sẵn vài thứ rồi vốn dĩ định đến đó để gặp ngươi nói chuyện thì ngươi lại tìm đến tận cửa nhà ta rồi , cầm lấy đi nhớ kĩ phải đích thân ngươi kiểm tra đồ ăn cũng như nước uống của muội ấy và cả thuốc uống nữa nếu xảy ra chuyện gì lập tức báo cho ta ngay.
- Bộp !!!
- Được.
Lương Nguyên quay người rời đi Trạch Dương liền chạy tới hỏi thêm.
- Mà sao ngươi lại giúp hắn ta vậy bình thường hắn ta chả cho phép bất cứ nam nhân nào đến gần muội muội hắn ấy thế mà đệ lại tiếp cận 1 cách an toàn chính xác đệ trao đổi gì với hắn ta vậy ???
- Cứu người thì cần gì lý do chứ.
Thiên Vũ quay người rời đi trở lại phòng rồi tiếp tục tu luyện vì bận mấy ngày nay mà tốc độ tu luyện chậm lại so với mọi người xung quanh số đồ cần dùng xem như đã đủ Thiên Vũ liền tu luyện ngay.
Đến tối 1 luồng ánh sáng phát ra từ phòng của Thiên Vũ rồi vụt tắt khác với mọi lần cả cái căn phòng đều không bị tổn thất nào cả.
- Phù , tuy chỉ mới đạt được thêm 1 Tinh nữa nhưng có điều vẫn phải cần thêm vài thứ đồ nữa thời gian chỉ còn nửa năm cho đến ngày đó thiết nghĩ nên đi đến phòng đấu giá 1 chuyến rồi.
Thiên Vũ thay đồ rồi nhanh chóng đi ra khỏi học viện cứ chạy theo hướng về phía gia tộc Trần gia đi tới nơi nhìn ngó xung quanh rồi đi đến thư phòng của Lương Hân.
- Cộc cộc cộc !!!
- Ai vậy ???
- Là ta !!!
Thiên Vũ lên tiếng trả lời.
- Là tiên sinh sao !!!
- Két !!!!!
- Sao rồi sức khỏe của Lương Hân tiểu thư sao rồi có cảm thấy khó chịu chỗ nào không ???
Lương Hân lắc đầu.
- Vậy được rồi xem qua 1 lượt thì có vẻ khí sắc đã tốt lên rất nhiều để ta đả thông kinh mạch cho tiểu thư.
- Làm phiền tiên sinh nửa đêm đến chữa trị cho ta rồi.
- Đã nhận lời của hắn tất nhiên ta phải làm tới cùng rồi nếu không hắn ta lại sai người mang cái thứ đó đến trước phòng ta thì rắc rối lắm.
- Ca ca , lại ép buộc tiên sinh chuyện gì sao ???
- À , ngoài mặt hắn luôn luôn yêu thương Lương Hân tiểu thư nhưng mặt khác lại muốn nhanh chóng tìm cho cô 1 người xứng đáng với Lương Hân tiểu thư ta nghĩ chuyện tình cảm nên để cả 2 bên cùng phát triển sẽ tốt hơn là đặt người khác vào vị trí mà mình đã đặt sẵn.
Lương Hân thoáng có chút buồn rồi nói.
- Xưa tới nay , nữ nhi chẳng có tiếng nói gì trong gia tộc cả chỉ biết lẳng lặng nghe theo sự sắp xếp của mọi người ta chưa từng nghĩ đến cả chuyện đó cũng bị sắp xếp rốt cuộc ca ca dốc lòng cứu ta cũng chỉ muốn nhanh chóng đuổi ta đi sao ???
- Huynh muội có lẽ nên nói chuyện tiêng tư sẽ thích hợp hơn đấy dù gì thì ta cũng xong rồi còn về phần ca ca Lương Hân tiểu thư đang đứng ở ngoài kia rồi.
Đứng ngoài nghe lén bất thành Lương Nguyên đi vào bên trong thư phòng Lương Hân.
- Ta để 2 người từ từ nói chuyện nhưng ta cũng nên nhắc nhở trước đừng có đặt kẻ khác vào vị trí đó sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận vì điều đó ngươi là kẻ nói ít hiểu nhiều vậy thôi !
- Bộp Bộp!!!
- Thiên Vũ vỗ vai rồi rời đi.
- Ca , thật sự huynh muốn như vậy sao ??? Đẩy muội ra khỏi gia tộc vì bảo vệ muội theo cách của huynh sao ???
- Hân Nhi , từ nhỏ tới lớn muội luôn luôn chịu thiệt thòi ta thân là huynh trưởng Trần gia gánh vác cơ nghiệp trăm năm Trần gia gánh nặng rất lớn chỉ là ta không muốn thành 1 kẻ như ông ấy ta muốn được vẹn cả đôi bên gánh vác cơ nghiệp đồng thời chăm sóc cho muội cho muội cảm giác luôn có 1 người nào đó sẵn sàng bảo vệ chăm sóc lo lắng