Sau đó lại có không ít đan được được đấu giá.
Trong số đó, Hồng Tà dùng hai vạn lượng vàng mua được Ngưng Huyết đan trung phẩm cấp ba, e rằng mục đích là muốn dựa vào viên đan dược này để giảm bớt tình trạng thiếu máu nghiêm trọng của hắn.
Đáng tiếc, cho dù là trung phẩm cấp ba thì đã sao? Không đúng bệnh, cho dù có chút tác dụng thì cũng không phải là lâu dài.
Khi dược hiệu đã qua, hắn vẫn sẽ thiếu máu.
“Vật phẩm sắp được đấu giá tiếp theo đây là đỉnh thuốc đồng đỏ mạ vàng, đồng thời còn tặng kèm ba quyển bí kíp luyện dược của luyện dược sư.
Giá khởi điểm năm vạn lượng vàng.”
“Đỉnh thuốc đồng đỏ mạ vàng ư?” Ly Diên quay đầu nhìn về phía Vệ Giới: “Cái đỉnh này thế nào?”
Vệ Giới lắc đầu: “Không hiểu.”
Ngược lại, Hắc Thuần trong đầu nàng đột nhiên mở miệng: “Đỉnh thuốc này nhìn có hơi quen.”
“Quen? Không phải mấy thứ như đỉnh này đều trông như vậy sao? Giờ ta còn thiếu một cái như đỉnh thuốc đấy.
Giá khởi điểm của cái đỉnh này cao như thế, lẽ nào có điểm gì đặc biệt sao?”
Quả nhiên, ngay sau đó, người phục vụ đã bắt đầu giới thiệu.
“Đỉnh thuốc này xuất xứ từ tay một vị luyện dược sư cấp tông sư ở Long đế quốc.
Do cơ duyên xảo hợp lưu lạc đến Bất Dạ thành.
Hiện giờ rao bán công khai, ai có hứng thú có thể tham gia đấu giá.”
“Cấp tông sư? Nghe có vẻ không tồi nha.
Nhưng không có thiên phú luyện dược, mua về cũng đâu có tác dụng gì chứ!”
“Đúng thế.
Năm vạn lượng vàng, đây không phải là con số nhỏ đâu.
Mua cái này còn không bằng mua đan dược nữa!”
“Đại lục Tứ Phương lấy đâu ra nhân tài luyện dược sư như thế? Vô dụng vô dụng.”
Hô cả nửa ngày mà lại chẳng có ai tham gia, ngay cả Hồng Tà cũng là dáng vẻ không có hứng thú.
Ánh mắt Ly Diên sáng lên, giơ bảng: “Số 66, năm vạn một trăm lượng”
Các ngươi không cần, ta cần!
Quả nhiên, nàng vừa giơ bảng, người đầu tiên cảm thấy kinh ngạc chính là Hồng Tà ngồi cách vách.
Hắn lập tức cười lạnh ra tiếng: “Thật đúng là chẳng biết gì.
Ngươi sẽ không vì y thuật độc thuật của mình tốt mà có được thiên phú luyện dược đấy chứ? Đừng đến lúc đó còn chẳng dùng tới, cười rớt răng nha!”
“Xì!” Bách Lý Phức cười giễu cợt một tiếng.
Tuy không nói gì, nhưng vẻ coi thường trong đáy mắt lại hiện lên vô cùng rõ ràng.
Ly Diên không có hành động gì, nhìn chằm chằm dưới đài không dời mắt.
Quả nhiên, trừ nàng ra, không ai tham gia đấu giá cả.
Cuối cùng, nàng đã dùng năm vạn một trăm lượng mua được cái đỉnh thuốc đồng đỏ mạ vàng này.
Khoảnh khắc lấy được đỉnh thuốc, Ly Diên kích động vô cùng, khiến Vệ Giới bên cạnh nhìn mà khó hiểu: “Ngươi sẽ không thật sự…”
Ly Diên còn chẳng ngẩng đầu, tiếp lời: “Không thử làm sao biết được? Cũng may ở đây có bí kíp nhập môn.
Lúc nào về ta sẽ nghiên cứu cẩn thận rồi nói sau.
Giờ đưa ra kết luận không khỏi còn quá sớm.”
Cho dù nàng không có thiên phú đó, nhưng dùng cái đỉnh này để luyện chế thuốc bình thường cũng không phải là không thể mà.
Tóm lại không lãng phí là được rồi.
Vệ Giới nghĩ đến rất nhiều kỳ tích xảy ra trên người nha đầu này, lập tức im lặng.
Nàng có thể ma xui quỷ khiến mà giải được những luồng khí chạy loạn trong cơ thể hắn, năm lần bảy lượt giúp hắn hóa nguy thành an, công phu y độc đó tất nhiên không phải thứ người thường có thể so sánh được.
Thêm nữa là thể chất kỳ lạ cứ hễ trọng thương là hôn mê của nàng, cũng không phải là không có khả năng.
Liên tiếp tiêu của nam nhân này mười mấy vạn lượng vàng, Ly Diên có chút áy náy.
Tục ngữ nói được lợi từ người ta thì phải biết nói ngọt.
Nàng lập tức hào phóng vỗ vai người nào đó: “Ngươi yên tâm, chỗ ta mà có thuốc tốt là ta sẽ đưa ngươi ngay, xem như bù đắp phí tổn của ngươi.”
Trước mặt Vệ Giới, Ly Diên thu đỉnh thuốc vào trong nhẫn mà không hề có chút gánh nặng trong lòng nào.
Điều không ai chú ý tới là, khi tay phải của nàng gõ lên đỉnh, một tia sáng màu xanh yếu ớt đã lướt qua.
Hội đấu giá tiếp tục, Ly Diên lại không quá hứng thú với quá trình sau đó, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài: “Ta ra ngoài đi dạo.”
Vốn dĩ Ly Diên muốn đến những khu vực khác xem xem, không ngờ đi chưa được bao xa đã thấy Tuyết hộ pháp mà lúc trước đã cự tuyệt nàng.
Ngay khi nàng suy nghĩ xem có cần đi chào hỏi không thì hắn đã sải bước dài đi tới chỗ nàng.
“Khang Thất cô nương.”
“Xin chào, Tuyết hộ pháp.”
“Sao lại không ở bên trong?”
Tuyết hộ pháp nhìn hội đấu giá sau lưng nàng một cái, để lộ nụ cười thân thiện.
Ly Diên khách khí nói: “Ngồi lâu mệt, muốn ra ngoài đi lại chút.
Tuyết hộ pháp đang định đi đâu vậy?”
“Thì ra là thế.
À, ta ra phía trước làm chút chuyện.
Nếu đã như vậy thì ta không làm phiền cô nương nữa.” Nói xong, hắn khẽ gật đầu với nàng rồi liền cất bước đi.
Ngay khi Ly Diên cũng chuẩn bị quay người rời đi thì Tuyết hộ pháp lại đột nhiên dừng chân, gọi nàng lại: “Hình như cô nương rất hứng thú với Bất Dạ thành.
Hay là tại hạ tặng cô nương một món quà nhé?”
Ly Diên ngạc nhiên quay đầu: “Quà ư?”
Lại giở trò gì thế này? Đang yên đang lành tặng quà gì cho nàng chứ?
Không ngờ, đối phương lại không cho nàng từ chối, trực tiếp đưa một thứ đồ được bọc bằng giấy dầu vào tay nàng, sau đó nhìn nàng một cái thật sâu sắc rồi liền rời đi.
Ly Diên siết chặt gói giấy dầu trong tay, dựa theo độ dày và độ cứng, có thể cảm nhận ra được đây là một quyển sách.
Nàng nhìn khắp xung quanh, ngồi xuống đình hóng mát đằng sau hòn non bộ, mở gói giấy ra.
Bốn chữ đập thẳng vào mắt: “Mặc thị truyền kỳ” khiến nàng hơi ngẩn ra.
Mặc thị? Cái họ này nghe quen thật đấy!
Mở trang bìa, câu đầu tiên chính là ghi chép lịch sử của nước Kim: “Hãn phi Mễ thị của Mặc gia, truyền kỳ thương giới, khảng khái cứu giúp vạn dân khỏi cảnh hiểm nguy nước lửa…
Nước Kim?
A, đây không phải là đất nước là chúa tể cao nhất của