Công Tử Diễn nhìn thật sâu vào mắt của Ly Diên, “Rốt cuộc trong có tình huống như thế nào?”
Ly Diên ngước mắt nhìn về phía bầu trời chẳng biết lúc nào đã lộ ra ánh sáng, bỗng dưng trầm xuống: “Nơi này cũng không thật sự là nguồn gốc của độc, ta nghĩ, ngươi còn phải cẩn thận điều tra rõ một phen.”
Thấy Công Tử Diễn nhíu mày, Ly Diên nói tiếp: “Hồng Tà đã là chó cùng rứt giậu, thời gian của chúng ta không nhiều nữa.”
Công Tử Diễn nhìn bằng nửa con mắt, nhìn quét một vòng, bỗng nhiên híp mắt hỏi: “Trong Bất Dạ thành, cũng chỉ có chỗ này.
Nếu như ngươi nói trong phạm vi trăm dặm, chỉ sợ rất khó tra ra trong thời gian ngắn.”
“Dù muốn điều tra, một khi chúng ta ở đây cùng hắn ta giằng co, thì không bảo đảm được hắn sẽ có át chủ bài khác hay không.
Chúng ta không thể không phòng bị được.”
Công Tử Diễn nghe xong, cúi đầu trầm mặc một lát, ngẩng đầu hỏi: “Có thể có đường tắt gì không?”
Thật ra Ly Diên cũng muốn biết, nhưng nàng cũng không rõ, chỉ có thể xin Hắc Thuần giúp đỡ.
Hắc Thuần suy nghĩ một lát sau, nói với nàng: “Thi thể, nơi nguồn gốc của độc, tất nhiên sẽ có một lượng lớn xác chết.
Cho dù bọn chúng muốn giấu mùi, chỉ sợ cũng không thể được.
Mặt khác, còn cần có nơi có diện tích hoa lớn.
Hoa không chỉ có thể che lấp một phần mùi, còn có thể trở thành vật dẫn của loại độc này.
Mà hoa độc bọn chúng nuôi, tất nhiên không phải trồng mảnh nhỏ, mà là nơi có diện tích phải lớn.”
Khi Ly Diên nói lại những lời này với Công Tử Diễn, nàng lại bổ sung: “Hoa là màu đỏ chót, lấy máu người sống nuôi nấng, dùng xác chết làm phân bón…”
Công Tử Diễn nghe đến đó, dưới đáy mắt bắn ra từng trận lãnh ý: “Một đám súc sinh!”
Hắn đưa tay búng tay một cái, giọng nói lạnh lẽo của hộ vệ đến từ chỗ tối: “Công tử.”
“Lập tức dựa theo manh mối mà thất cô nương cung cấp để đi tìm, không cần biết bằng giá nào, dù đào sâu ba thước, cũng phải tìm cho ra cho bản công tử.
Nếu không tìm ra được, các ngươi cũng đừng trở về nữa!”
“Vâng, công tử.” Hộ vệ áo đen nhận lệnh đi.
Ly Diên cũng biết rõ, một khi chuyện này bùng lên sẽ có hậu quả đáng sợ như thế nào.
Nàng âm thầm phóng Bạch Tra ra, “Ngươi có thể bay cao, nhìn xa chút, nhãn lực của con người không đủ, ngươi cũng giúp chúng ta tìm đi.”
Vừa vặn hôm nay sắp sáng, giúp bọn họ có đủ tầm nhìn.
Bạch Tra gật đầu, vèo một cái, hóa thành một ánh sáng trắng biến mất.
“Ngươi muốn đi đâu?” Công Tử Diễn nhìn Ly Diên quang minh chính đại đi vào lâu số mười, không khỏi nhăn lông mày.
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Ngươi ở lại bên ngoài chủ trì đại cục, ta vào trong xem.”
Mặc dù đã không thèm đếm xỉa đến Hồng Tà nữa, nhưng người đều sẽ sợ chết, nàng cũng không tin, hắn cũng không muốn sống nữa.
Nếu như nàng có thể đàm phán với hắn, kéo dài một chút thời gian…
“Xem ra, hình như bản vương tới chậm.”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo, kiên cường vang lên bên cạnh Ly Diên.
Ly Diên vừa mới ngước mắt, đã đụng phải ánh mắt lạnh cóng chết người của hắn.
Vệ Giới?
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Thời điểm quan trọng như vậy, sao có thể thiếu bản vương được? Ngươi muốn đi mà, ta đi với ngươi!”
Đi vào, Ly Diên mới cảm giác được đáy mắt hắn cực kỳ không vui.
Trong nháy mắt đó, nàng nói theo bản năng: “Không, không cần.”
“Ta nghĩ, ngươi cần một người đi cùng.”
Đúng lúc này, Công Tử Diễn đi tới, lấy ra thứ màu đen, một lớn một nhỏ, nhét vào trong tay của nàng, “Thứ này, chắc ngươi biết cách dùng chứ?”
Ly Diên cúi đầu xem xét, bị dọa đến tay khẽ run lên, “Mợ, ngươi thế mà có cả đồ chơi này? Sao lại không nói sớm? Còn có bao nhiêu nữa?”
Công Tử Diễn bị ánh mắt nhiệt liệt của nàng doạ nhảy dựng, “Sao vậy? Có tác dụng?”
“Đương nhiên có tác dụng rồi.
Nhanh chóng đưa đồ chơi này của ngươi cho mỗi người cái.
Một khi phát hiện ra vị trí nguồn gốc của độc, liền nghĩ trăm phương nghìn kế nổ cho ta, tốt nhất san bằng nơi đó thành bình địa.
Sau đó dùng dầu đốt cháy lần thứ hai, lại chôn sâu dưới đất…”
Ly Diên nắm thật chặt thứ được gọi là lựu đạn và súng ngắn, trong lòng quỳ lạy vị vương phi trong truyền kỳ này, từ trên xuống dưới, bái mấy lần liền.
Loại đồ tốt thế này, nàng cũng có năng lực để mang về, quả thực chính là nữ thần trong suy nghĩ của nàng!
“Ta hỏi ngươi, loại đồ này, nơi đó của ngươi còn bao nhiêu?”
Bây giờ nàng nghĩ đến chính là, ống pháo, bom hẹn giờ, đủ loại vũ khí tiên tiến mà nàng cũng chưa thấy qua, nghĩ cũng chưa nghĩ đến.
Vậy sẽ quá hoàn mỹ rồi.
Lại không nghĩ đến, Công Tử Diễn bị ánh mắt nhiệt tình của nàng chằm chằm đến mức có hơi đề phòng: “Nữ nhân, ngươi quá quá phận rồi!”
Ly Diên nhìn biểu tình phảng phất như cắt vào da thịt, khóe mắt hơi giật, thì ra tên này là một tên giữ của?
Thôi thôi, còn nhiều thời gian, cũng không thể ép người ta trong một lần được.
Dù sao, với hai thứ trước mắt này, cũng đủ để nàng tiêu xài một chút.
“Lời ta vừa nói, ngươi cũng nghe rõ rồi chứ? Tranh thủ thời gian, đưa lựu đạn này cho thủ hạ của ngươi, còn có thuốc nổ, nếu có lượng lớn thuốc nổ, vậy có thể tiết kiệm lựu đạn chút.
Tóm lại, nhất định phải tiêu diệt tận gốc.
Đây là nguyên nhân của độc, không thể qua loa được.
Công Tử Diễn lãnh đạm ừ một tiếng.
Lúc này Ly Diên mới xoay người qua, “Này!”
Nhìn thấy Vệ Giới vẫn ở sau lưng nàng, Ly Diên theo bản năng liền hỏi: “Sao ngươi vẫn còn ở đây? Thật sự muốn đi vào cùng ta?”
Vệ Giới hờ hững quét nàng một chút, “Ngươi nói đi?”
“Thế nhưng bên trong,” Phát giác người kia bắn đến một ánh mắt chết chóc, da đầu Ly Diên tê rần, nhịn không được liếc hắn, “Chậc, chậc, chậc.
Ngươi muốn vào thì cứ vào, một lát nữa phải chịu thiệt gì, cũng