Nói thì nói như vậy, nhưng Công Tử Diễn cứ cảm thấy trong lòng hoảng loạn một cách khó hiểu.
Hắn đưa tay đặt lên ngực mình, cảm nhận nhịp đập nóng bỏng hơn cả bình thường, trong lòng càng thấy kỳ lạ, liền nhìn về phía Hoa hộ pháp: “Nghĩa phụ đâu? Bao giờ nghĩa phụ về?”
“Lão gia đang trên đường về.
Thiếu thành chủ có chuyện gì gấp ạ?”
Không biết tại sao, trong đầu Công Tử Diễn không ngừng vang lên câu nói khi nãy Ly Diên vô ý nói ra.
Ba chữ “trẻ song sinh” dường như đã trở thành ma chú trong tim hắn, không gạt đi được.
Nhưng từ khi hắn ra đời đến nay chưa từng nghe nói tới khả năng mình còn có huynh đệ tỷ muội khác nữa.
Nhưng nếu không có thì làm sao giải thích được một loạt những phản ứng không thể dùng quy tắc thông thường để phán xét này của hắn đây?
Hắn tin, lời nói đó của Ly Diên tuyệt đối không phải tùy tiện nói mà không có bất kỳ căn cứ gì.
Nàng thân là người hành y, chắc chắn phải chịu trách nhiệm cho những lời mà mình nói ra.
“Vậy thì phái người đi đón, nhất định, nhất định phải nhanh chóng quay về.
Ta có chuyện muốn hỏi ông ấy.”
Hắn không cha không mẹ, là nghĩa phụ nuôi lớn hắn.
Lúc này, lời xác minh của ông ấy chắc chắn mới là điểm mấu chốt.
Hoa hộ pháp thấy chủ nhân nhà mình cũng có vẻ hồn vía lên mây như Ly Diên, trong lòng phán đoán, lẽ nào có liên quan đến lời Ly cô nương vừa nói sao?
“Còn không mau đi đi?” Dưới sự thúc giục của Công Tử Diễn, Hoa hộ pháp vội vã đi xuống sắp xếp.
Sau khi căn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh lại, ở nơi sâu giữa hai lông mày mệt mỏi của Công Tử Diễn lộ ra một tia lo âu mà ngay cả hắn cũng không phát giác ra.
Lại nói đến Ly Diên, suốt đoạn đường thất tha thất thểu quay về phòng mình ở hiệu thuốc gần đó.
Sau khi đóng kín cửa nghe “rầm” một tiếng, nàng liền gọi cả hai thú cưng của mình ra.
“Chuyện này là thế nào? Các ngươi nói xem, cái này là thật sao?”
Hắc Thuần bước đi kiểu mèo đầy tao nhã, lười biếng nằm trên bàn, giọng nói không nhanh không chậm vang lên: “Người đã có suy luận rồi, cần gì phải tới hỏi bọn ta nữa?”
Ly Diên lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Nhưng, nhưng làm sao có thể như vậy được? Ta, ta không phải con gái của Ly Hồng Đào ư? Sao có thể có huynh đệ tỷ muội khác được? Không, chuyện này không thể nào, quá khó mà tưởng tượng được rồi.”
Hắc Thuần thấy nàng như vậy, không nhịn được mà cười lạnh nói: “Người cảm thấy Ly Hồng Đào như vậy chính là người mà được gọi là phụ thân hay sao? Nếu ông ta là phụ thân người, vậy đời này người đâu chỉ đơn giản là xui xẻo chứ? Người từng thấy người phụ thân nào đối đãi với con gái ruột của mình như vậy chứ? Cùng là thứ nữ, vì sao sự đối đãi người nhận được lại khác biệt một trời một vực với những thứ nữ khác? Về điểm này, lẽ nào người chưa từng nghĩ tới hay sao?”
Ly Diên cười khổ một tiếng: “Cái này còn cần nói sao? Dù người ta là thứ nữ nhưng tốt xấu gì cũng có vẻ ngoài bình thường đúng không? Ngươi nhìn dáng vẻ này của ta đi, đâu chỉ là xấu, thật sự là không thể nhìn nổi đấy có biết không? Đối với ông ta mà nói, con gái là dùng để lợi dụng.
Nhưng hiện tại, ta không có bất cứ giá trị lợi dụng nào.
Ông ta có thể hòa nhã vui vẻ với ta mới là bất thường đấy.”
Lời này vừa nói ra, Hắc Thuần còn chưa phản ứng gì thì Bạch Tra đã xù lông: “Ai nói chủ nhân có vẻ ngoài xấu xí? Rõ ràng người rất xinh đẹp rất xinh đẹp đó có được không hả? Lẽ nào những người đó đều mù hết, không nhìn thấy sao?”
Ly Diên dứt khoát cho rằng nó đang an ủi nàng, hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa thật sự trong lời nói này của Bạch Tra là gì.
“Có phải là con gái thật hay không thì người điều tra một chút đi, chung quy cũng không có vấn đề gì chứ đúng không?”
Lời của Hắc Thuần lập tức khiến Ly Diên đang cúi đầu phải ngẩng lên: “Ngươi, ngươi nói gì cơ?”
“Điều tra.
Trước đây người chưa từng nghĩ theo hướng này, vậy giờ thì sao? Hiện giờ nếu đã có nghi ngờ, có phải là nên thay đổi hành động rồi không? Hơn nữa, với thân phận địa vị của người bây giờ, tra mấy chuyện này hoàn toàn là việc dễ như trở bàn tay.
Bỏ nguồn lực tốt như vậy mà không lợi dụng, chẳng phải là đáng tiếc sao?”
Ly Diên khó khăn khó hiểu nhìn về phía hai thú cưng: “Các ngươi cho rằng ta không phải con gái của Ly Hồng Đào ư?”
Bạch Tra nghe xong, không nhịn được mà lườm một cái trắng mắt: “Tuy chưa từng gặp mẹ của chủ nhân, nhưng con heo mập đó tuyệt đối không thể nào sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như người được.
Ta cũng cảm thấy người buộc phải điều tra một chút đó.”
Khóe miệng Ly Diên giật giật, đưa tay nhéo gương mặt đầy lông mềm của Bạch Tra: “Ta nói đó, ngươi cứ suốt ngày kêu ta xinh đẹp xinh đẹp, giờ có ngừng được chưa? Ngươi như vậy khiến ta đỏ mặt đó.
Với dáng vẻ này của ta cũng không biết ngại mà xưng là ‘xinh đẹp’ ư? Ngươi kêu những người con gái khác làm sao mà sống đây?”
Không ngờ, ngay cả Hắc Thuần ở bên cạnh cũng nói như thể thật sự là nàng rất xinh đẹp vậy: “Chủ nhân, lời của người ngoài thì thôi đi, lẽ nào người không tin bọn ta sao? Người thật sự có vẻ ngoài rất xinh đẹp mà.”
Ly Diên: …
Được rồi, yêu ai yêu cả đường đi đến mức này, nàng còn có thể nói gì được nữa? Xinh đẹp thì xinh đẹp vậy.
Sống ở cổ đại bảy, tám năm, cuối cùng cũng có người nói nàng xinh đẹp.
Nàng hẳn là nên vui mừng có phải không?
Hắc Thuần thấy Ly Diên có vẻ như hoàn toàn không để tâm đến lời của bọn nó, cũng không bực mình.
Trong lòng nó nghĩ, sớm muộn rồi cũng có một ngày chủ nhân sẽ biết, bọn nó không hề trợn mắt nói dối.
Tuy nói không để tâm đến lời khen xinh đẹp, nhưng chuyện Ly Hồng Đào có phải cha ruột của nàng hay không thì lại khiến Ly Diên để tâm.
Nhưng nếu Ly Hồng Đào không phải cha của nàng, vậy cha nàng là ai chứ? Lẽ nào năm đó mẹ nàng còn ngoại tình nữa à?
Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị Ly Diên chặt đứt ngay lập tức.
Không, không thể nào.
Theo những gì nàng biết, nếu người mẹ đó của nàng có cái gan này thì năm đó cũng sẽ không chết trong màn tranh đấu