Mẹ nó, nàng ở phủ Khang Thân Vương là hàng thứ bảy, mặc dù đằng sau còn có hai tỷ muội, có thể so ra nhỏ hơn nàng không ít nhưng một mực không đi theo.
Nhưng hiện tại tên này nói với nàng, muội muội?
Ông ta nói tới ai?
Lúc này Ly Diên cười lạnh một tiếng, “Không biết muội muội mà ông nói là vị nào?”
Ly Hồng Đào thấy nàng hất tay mình ra, lại lộ ra dáng vẻ đùa cợt, nghĩ đến sống chết của nữ nhi lúc này, không khỏi hơi tức giận.
“Muội muội của ngươi, Ly Thiên Tuyết, còn có thể là ai? Ngay cả Ly Thiên Tuyết ngươi cũng quên rồi?”
“Ta,” Mẹ nhà nó ấy, mẹ nó, nàng rất muốn mắng người, rất muốn một bàn tay đánh lên mặt lão già này.
Ọe, muội muội.
Vị kia còn lớn hơn nàng ba tuổi, thế mà là muội muội của nàng?
Ly Diên nàng từ lúc nào đã già thế này?
Tên nam nhân này, tên nam nhân này có biết mình đang nói gì không?
Trong lòng nàng giận dữ, đôi mắt không chút khách khí bốc lên hai ngọn lửa, lười nhìn Ly Hồng Đào, quay người chuẩn bị rời đi.
“Ngươi đứng lại, Ly Diên.
Nếu ngươi cứ đi như thế, cũng đừng trách lão tử không khách khí với ngươi!”
Lông mày Ly Diên nhướng lên lên, cười như không cười nhìn ông ta: “Không khách khí? Ha ha, ông đã lần nào khách khí với ta chưa? Lần này, bản cô nương cũng muốn nhìn thử, vị cha tốt của ta định không khách khí với ta thế nào!”
Nói đến câu cuối, giọng nàng đã gằn lên.
Ly Hồng Đào dưới ánh mắt lạnh đến khiếp người của nàng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đây đúng là chuyện cười.
Ông ta đường đường là Khang thân vương, thế mà lại bị nữ nhi của mình doạ cho hoảng sợ, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.
“Ngươi đứng lại cho lão tử!” Thấy Ly Diên thật sự không để ý đến mình, không hề do dự nhấc chân rời đi, Ly Hồng Đào mới thật sự luống cuống.
“Ngươi không thể đi, muội muội của ngươi vẫn chờ ngươi đi cứu nó.
Ngươi không thể cứ đi như thế, nếu ngươi đi, ta, ta, ta sẽ đưa mẹ ngươi,”
Không đợi ông ta nói hết, Ly Diên bỗng nhiên xoay người.
Ông ta nhìn nàng, trong chốc lát sắc mặt của nàng trở nên cực lạnh lùng.
“Ly Hồng Đào, ngoại trừ lấy chuyện này ra uy hiếp ta, ông còn có thể làm cái gì, sẽ còn làm gì? Muội muội? Ta nhổ vào! Ha ha, ông thân là phụ thân của ta, nhưng có phải đã quên ta bao nhiêu tuổi không? Ly Thiên Tuyết còn lớn hơn ta ba tuổi, ông thế mà ở trước mặt ta, để ta gọi nàng ta là muội muội? Ông gọi ra cũng gọi được.
Ông có ý tốt nhưng lão nương cũng không dám.
Vô duyên vô cớ lại có thêm một muội muội lớn hơn mình ba tuổi, thật sự là xấu hổ chết người!”
Sấm chớp giữa trời, xung quanh im lặng không tiếng động, chỉ có cơn mưa phùn bay khắp bầu trời vây giữa hai người.
Tim của Ly Diên như mưa mùa đông, lạnh đến khiến cho người ta sợ hãi.
Mà Ly Hồng Đào thì sững sờ, nhìn sự chán ghét không hề che giấu trong mắt nàng, mày từng chút nhíu lên.
Ông ta ngơ ngác một chút, thẳng đến khi nhớ lại mình đúng là vừa nói lời như vậy, khuôn mặt trở nên ngượng ngùng.
Ly Diên thu hết biểu tình của ông ta vào mắt.
Dù đã gây ra chuyện này, ông ta cũng không hề thấy chút áy náy nào.
Ha ha, đây chính là phụ thân của nàng?
Nếu như nói trước đó không có nghi ngờ, như vậy hiện tại, nàng hoàn toàn nghi ngờ, ông ta có phải phụ thân nàng hay không.
“Ta hỏi ông, rốt cuộc thì ông có phải cha ruột của ta hay không?”
Nàng trực tiếp như thế, làm người nào đó trở tay không kịp, đến mức Ly Diên rõ ràng bắt được tia bối rối loé lên rồi biến mất ở đáy mắt ông ta, thậm chí ngay cả nói cũng không nên lời.
“Nha đầu ngốc, ngươi nói bậy gì thế? Cái gì mà ta không phải cha ruột của ngươi? Ta không phải cha ruột của ngươi, cha ruột của ngươi lại có thể là ai nữa? Ta, ta đây không phải vừa mới rồi gấp quá hay sao? Lại nói, thời gian ngươi rời đi dài như vậy, ngươi,”
“Câm miệng!” Ly Diên lạnh lùng cắt ngang ông ta, đáy mắt trong veo hiện lên tia ngờ vực.
Nàng nhìn ông ta, kiêu ngạo nâng cằm, biểu cảm không hề dao động khi nói ra.
“Bây giờ ông không thừa nhận cũng không sao.
Sớm muộn có một ngày, sự thật sẽ được làm rõ.
Hy vọng đến lúc đó, ông còn có thể cười được!”
Nàng vứt lại câu này, mang theo sát khí lạnh thấu xương, không hề do dự rời đi.
Để lại Ly Hồng Đào đứng ở trong mưa, ngơ ngác nhìn nàng rời đi mà không nói nổi một câu.
Đợi thời điểm ông ta kịp phản ứng lại, đâu còn bóng dáng của nàng nữa?
Cơn giận của Ly Hồng Đào từng chút từng chút dày đặc lên, ông ta nắm chặt hai tay, lạnh lùng ngắm nhìn nơi mà nàng biến mất, trên trán nổi gân xanh, “Ly Diên, ngươi sẽ hối hận, bổn vương nhất định sẽ khiến ngươi hối hận vì hành vi hôm nay!”
Ly Hồng Đào không đợi Ly Diên quay lại, chỉ có thể bỏ mặt mũi đi tìm đại phu của Bất Dạ thành.
Thế nhưng vừa rồi, những đại phu muốn chữa trị cho Ly Thiên Tuyết bị ma thú tập kích đến mức trọng thương, lời của ông ta lúc đó vẫn còn văng vẳng trong đầu của họ.
“Rốt cuộc các ngươi có phải đại phu không thế? Nó đang kêu, nó đang đau, các ngươi có thể nhẹ một chút hay không?”
“Đi ra, mấy tên đại phu tầm thường các ngươi, lão tử không giao nữ nhi cho các ngươi chữa nữa.
Xem thử động tác thô lỗ của các ngươi đi, kéo ngất nữ nhi của ta rồi!”
“Nữ nhi của Ly Hồng Đào ta sao có thể để đám đại phu hạng ba các ngươi chữa? Cút đi!”
Ha ha, lúc nói những lời đó ông ta uy phong đến nhường nào, hiện tại thì sao? Thời gian mới chỉ một chén trà đã đến cầu xin bọn họ?
“Thật xin lỗi, chỗ này của chúng ta còn có những bệnh nhân khác, sợ không cách nào qua được.
Ngài nên mời cao