Trong trí nhớ chả hắn chỉ có giọng nói của mẫu thân mới ấm áp lòng người như vậy, cũng chỉ có mẫu thân mới có thể khiến lòng hắn hoàn toàn yên bình trở lại.
Là ai?
Là ai ở bên tai hắn, dùng lời nhỏ nhẹ khẽ gọi hắn như vậy?
“Rõ ràng vừa nãy đã mở mắt ra mà, sao lại bắt đầu động kinh rồi?”
Ly Diên khẽ nhíu mày, nhéo lỗ tai hắn: “Này, ngươi có nghe thấy gì không? Nghe được thì tỉnh lại cho ta, ta có lời muốn hỏi ngươi.
Này!”
Nếu như Ly Diên biết lúc này người nào đó xem nàng thành mẫu thân của mình thì không phải nhéo lỗ tai mà là cắt lỗ tai.
Xem, chỉ là giọng hơi cao một chút xíu, người nào đó đã không vui nhíu mày, cả người còn tỏa ra khí lạnh không tên.
Ly Diên như phát hiện sự thay đổi của hắn, bất giác tăng thêm lực trong tay.
Quả nhiên, dưới cái tay màu đen của nàng, Vệ Giới cuối cùng chậm rãi mở mắt.
Sau khi hắn mở mắt, đôi mắt vẫn chưa có tiêu cự, trống rỗng nhìn chằm chằm vào phía trước, sau khi cảnh vật trước mắt từng chút từng chút tụ lại mới khôi phục lại đôi mắt sâu không thấy đáy ngày xưa.
Đến khi hắn thấy rõ người trước mắt không phải người quen thuộc trong trí nhớ của mình, thất vọng trong mắt bị Ly Diên thấy rõ.
Nàng lập tức bộc phát: “Xì, nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như rất thất vọng nhỉ? Thế nào? Trở mặt nhanh như vậy hả? Có phải dáng vẻ của ân nhân cứu mạng là ta khiến ngươi rất chán hay không? Hửm? Đến mức ngươi vừa mở mắt đã tỏ ra ghét bỏ như vậy.”
Vệ Giới vừa tỉnh lại, đại não còn ở trong trạng thái ngơ ngác, nhất thời không hiểu tiếng gào thét của Ly Diên có nghĩa là gì.
Đến khi hắn hồi thần mới biết mình vừa làm gì, nhưng tính tình của hắn không phải người giỏi giải thích, bèn để mặc nàng hiểu lầm như vậy.
“Là ngươi đã cứu ta.”
Ly Diên nghe giọng điệu của hắn chắc chắn như vậy, lúc này sắc mặt mới thoáng nguôi giận: “Nhảm nhí, không phải ta thì còn có thể là ai? Nè, ta cũng thấy lạ, ngươi nói xem sao ngươi lại có bản lĩnh như vậy? Sắp chết rồi mà còn có thể mò tới cửa phòng ta, ném mình cho ta như vậy.
Ngươi không sợ ta trị chết ngươi, khiến cho ngươi không thể nào nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?”
Vệ Giới lạnh nhạt nhìn nàng: “Không phải ta vẫn còn sống à?”
“Đó là do bổn cô nương có bản lĩnh.”
Vệ Giới gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, thế nên ta mới giao mình cho ngươi.
Mà ngươi, quả thực không làm bổn vương thất vọng.”
Nhìn xem nhìn xem, nói năng kiểu gì vậy?
Lời nói của tên này không khỏi quá đương nhiên rồi đó? Chẳng lẽ nàng bẩm sinh tương khắc với hắn sao?
Đúng là tức tới đau gan!
Nhân lúc này, Vệ Giới cũng thấy rõ tình hình hiện tại của bản thân.
Hắn muốn động đậy thử, lại bị người nào đó nhanh tay lẹ mắt đè lại: “Đừng nhúc nhích, ngươi cũng không xem thử tình huống của mình bây giờ thế nào, còn dám giày vò lung tung hả? Nằm yên!”
Vệ Giới cau mày: “Cơ thể cứng hết rồi.”
“Vậy cũng đỡ hơn là chết ngắt!” Ly Diên liếc hắn một cái, nghĩ một đằng nói một nẻo mà nói: “Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, lần này ngươi đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt!”
Vệ Giới ngước mắt nhìn nàng, mơ hồ đoán được nàng đang chỉ điều gì, nhưng lại không thể nói rõ, hơn nữa hắn cũng muốn biết sau khi mình xuống núi đã xảy ra chuyện gì, vì vậy lúc này biết mà còn hỏi: “Xin chỉ giáo.”
Ly Diên cũng không phải ngốc, tất nhiên biết hắn muốn biết điều gì, cũng không giấu giếm, vừa bắt mạch cho hắn, vừa thản nhiên nói:
“Ngươi nằm hơn nửa tháng, hôn mê tròn mười tám ngày, lợi hại không? Nhìn tình huống của ngươi hiện tại, ngươi cũng biết lúc đó ngươi bị hủy tới đức hạnh gì rồi.
Cả người không có chỗ nào lành lặn thì cũng thôi đi, kỳ kinh bát mạch còn đứt đoạn.
Ngươi còn sống được, quả thực chính là kỳ tích.”
Vệ Giới nghe đến đó, tự giễu cong môi: “Cái gọi là tai họa lưu ngàn năm, sao có thể dễ dàng chết như vậy?”
Ly Diên liếc hắn một cái: “Đừng nói nữa, ngươi vẫn còn tự hiểu lấy mình đấy.
Đúng vậy, quả thật là tai họa, ít nhất ở chỗ này của ta ngươi chính là một tai họa.
Ngươi nghĩ cho kỹ đi, báo đáp đại ân cô nương ta ba phen bốn bận cứu ngươi thế nào.”
“Tình huống bây giờ của ta thế nào?”
Ly Diên cười ha ha: “Xem ra ngươi cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý nhỉ? Thế nào? Bây giờ mới biết quan tâm tình trạng cơ thể mình hả? Nếu như ta cho ngươi biết cơ thể của ngươi đã bị phế, ngươi tin không?”
Vệ Giới nhàn nhạt nhìn nàng một cái: “Không tin.”
Trước khi lông mày của Ly Diên cong lên cười, hắn nói tiếp: “Bản lĩnh của ngươi còn chưa đến mức đó.”
Một kích cuối cùng kia, hắn gần như ôm tâm thái đồng quy vu tận, có thể may mắn lưu lại một hơi thở, may mà có Phượng Mị đỡ hộ.
Cơ thể của hắn hắn hiểu rõ, dựa vào bản lĩnh của Ly Diên, còn chưa đến mức không cứu sống được.
Hiển nhiên, hắn không tin lầm người.
Về phần mức độ hồi phục của cơ thể, hiện tại toàn thân hắn đang ở trong trạng thái tê liệt, không thể nào cảm giác.
Nhưng hắn lại tin nàng một cách khó hiểu, thậm chí hắn còn cảm thấy thù lớn chưa trả, làm sao hắn có thể phế đi được?
Hắn không muốn tin trời cao sẽ đối xử với mình như thế!
Quả nhiên, nghe xong lời này, Ly Diên có chút không cười nổi.
Thì ra được người khác tin tưởng cũng nặng nề như vậy.
Thật không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Ha ha, cảm ơn, hiếm thấy ngươi tín nhiệm ta như vậy, đây thật là vinh hạnh của ta!”
Cuối cùng, nàng chỉ có thể dùng vẻ mặt như thế tỏ vẻ đùa vợt.
“Không dám.” Vệ Giới vậy mà trả lại nàng hai chữ, giỏi thật!
“Ngươi giày vò như thế cuối cùng là muốn làm gì? Ngươi cũng không xem thử đối thủ của mình là ai đã dám mạnh mẽ xông lên như vậy.
Ngươi…”
Lời oán trách của Ly Diên còn