Ba ngày sau, sau hai mươi ngày liên tục di chuyển đến đại lục Tứ Phương, cuối cùng tuyết đã tan.
Cùng thời gian đó, hai bệnh nhân bị thương là Công Tử Diễn và Vệ Giới cũng được Ly Diên giải trừ tín hiệu nguy hiểm cao, thời kỳ mấu chốt nhất đã gắng gượng yên ổn vượt được qua.
Thời gian những ngày tiếp theo, dù không có nàng ở đây, chỉ cần nghe theo lời dặn của thầy thuốc, từ từ dưỡng thương cũng có thể bình yên vô sự khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Sau thời gian gần ba tháng, Ly Diên cuối cùng gặp được ca ca và tỷ tỷ của mình.
Thời điểm ba huynh muội ôm nhau thắm thiết, biểu tình người nhà họ Ly đương nhiên không tốt lắm.
Trong đó Ly Thiên Tuyết là lạnh lùng nhất, một đôi mắt như rắn độc nhìn chòng chọc vào Ly Diên, hiển nhiên còn đang ghi hận trước đó muội muội này không quan tâm nàng ta.
“Cha, cha xác định đây là con ruột của cha? Không quan tâm tỷ tỷ là con đây, đi gọi người khác là tỷ tỷ.
Nha đầu chết tiệt này, sao nó không chết đi chứ?”
Phát giác ánh mắt quanh mình, Ly Hồng Đào vội vã lôi kéo tứ nữ của mình: “Tuyết Nhi, con nói cái gì vậy? Sao nó lại không phải nữ nhi của cha chứ? Thân thể của con mới tốt, đừng bởi vì người không có quan hệ mà sinh bệnh.
Ngoan, chúng ta về trước đi.”
Bây giờ người ở trong Bất Dạ thành muôn hình muôn vẻ, nước nào cũng có, thậm chí ngay cả hoàng đế nước Mị, nước Thiên Độc đều ở trong đó.
Vốn mấy tháng này mọi người chịu phải cực khổ đều nhiều hơn mấy chục năm của quá khứ, lúc này thật vất vả bảo vệ được mạng, mọi thứ đều đang ở thời kỳ nhạy cảm, ông ta cũng ngốc mà làm chim đầu đàn ở thời điểm này.
Đáng tiếc, ý tốt của ông ta, nữ nhi nhà mình lại hoàn toàn không hiểu, nhất là nhìn Ly Diên, thứ xấu xí như vậy bây giờ lại giống như vầng trăng được sao vây quanh ở giữa, có quen biết, có không quen, đều là bạn tốt chào hỏi nàng, còn nàng ta thì sao?
Nàng ta xém chút bị dã thú xé vụn, lúc đang hấp hối, ai thương hại nàng ta không? Ngay cả mời đại phu cũng là lôi kéo chà đạp, ba thúc bốn mời.
Dựa vào cái gì chứ? Ly Thiên Tuyết nàng là tứ tiểu thư của phủ Khang thân vương nước Mị, cho tới bây giờ đều là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lúc nào lại lạc đến tình trạng như vậy?
Biến thành tù nhân trong hai tháng đã đủ thảm, còn bị ném cho dã thú của núi Hắc Tác, ngay cả bị bệnh cũng không có người thăm nom.
Những, những ngày qua đều là gì chứ?
Đã quá đủ rồi, những ngày tháng như vậy nàng ta đã chịu đủ rồi.
Ly Diên là cái thứ gì? Mới sinh ra vẫn bình thường, càng lớn càng xấu, cuối cùng đen thùi lùi, xấu xí như vậy, ở trong vương phủ là đồ vô dụng ngay cả nô tài đều có thể tùy ý giẫm lên.
Nhưng bây giờ thì sao?
Vì sao nàng vẫn xấu như vậy, vẫn khiến người buồn nôn như thế, nhưng lại có người không chê nàng, bắt đầu cười với nàng, bắt đầu tiếp cận nàng, thậm chí còn được chào hỏi.
Đây là bình thường sao?
Không không không, điều này là không bình thường.
Nàng ta không tin, nàng ta không tin cái thứ xấu xí kia sẽ có thành tựu của ngày hôm nay.
Nghĩ tới đây, thiếu nữ tức giận khiến hai mắt nhíu lại, cả khuôn mặt diễm lệ đều là vẻ dữ tợn.
Nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, hơi nhếch cằm lên, từng bước từng bước đi đến Ly Diên.
“Nha đầu này, mấy ngày này bận chuyện lớn gì hả? Bọn ta đã mấy lần đi tìm muội, đều bị những người kia từ chối ở ngoài cửa, còn nói đây là mệnh lệnh của muội.
Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Ly Diên áy náy nhìn Linh Dực và Linh Vận, “Ca, tỷ yên tâm đi.
Diên Nhi vẫn tốt mà.
Nhìn này, không phải rất khỏe mạnh sao?” Nói rồi còn xoay một vòng nữa.
“Không có việc gì thì tốt.
Muội không biết, đã hù chết bọn ta rồi.
Lúc đầu, bọn ta còn tưởng rằng muội bị thương nữa đó!”
Khoé môi Ly Diên nâng lên, hoạt bát nháy mắt mấy cái với Linh Vận: “Diên Nhi nhà tỷ thuộc mệnh mèo đó, có chín cái mạng đấy! Ngược lại là hai người, nhìn không tốt lắm.
Đã xảy ra chuyện gì, sao cả đám đều là dáng vẻ không đủ dinh dưỡng, tinh thần không tốt?”
Ngọc Ngân ngày xưa chỉ mặc màu vàng, quần áo mới, giờ không có sức lực tựa trên lan can đá, mặc trên người là trường bào màu xám sẫm mà lúc trước hắn ta thế nào cũng sẽ không liếc mắt nhìn, cực kỳ ghét bỏ ngồi ở đấy than thở.
“Chuyện gì ấy hả? Các ngươi nói một chút, ngươi nói ngọt với ta, tới tham gia gì mà thịnh hội bốn nước, lần này hay rồi, còn tự ném mình vào đó chơi.
Những huynh đệ kia của ta, từng tên đã hận không thể khua chiêng gõ trống reo hò ăn mừng cái tin thái tử gia ta đây chết rồi ấy!”
Lúc này Ly Diên không phải Phượng Nguyên, tự nhiên không có tư cách nói với Ngọc Ngân.
Nhưng trong lòng lại vô cùng đồng ý, gật đầu nhẹ.
Đúng, tất cả tai họa đều là từ cái thịnh hội bị hủy của bốn nước.
Nếu không đến tham gia, nói không chừng hiện tại bọn họ vẫn rất tốt!
Có điều, nói đi thì nói lại, không có thịnh hội bốn nước, Long đế quốc vẫn sẽ tìm cách khác lấy được bí mật mà bọn họ không thể cho ai biết.
Đến lúc ấy, bọn họ chưa chắc sẽ có cảnh ngộ như hiện tại.
Nói không chừng, kết thúc sẽ càng thảm hơn.
“Được rồi, ngươi thảm, ngươi có thể thảm như hoàng đế hai nước kia không? Lần thịnh hội bốn nước đưa đến đều là tinh anh, tướng giỏi của từng nước, nhưng ngươi nhìn một chút, trước đó bao nhiêu người, hiện tại bao nhiêu người? Cứ thế mất đi nhiều người như vậy, còn không biết tình huống bên ngoài như thế nào, sau khi trở về, lại vướng phải việc thay đổi triều đại.
Đó mới gọi là thảm!”
Hoa Mậu không hề nói chuyện giật gân.
Hắn nói, gần như đều là lời trong lòng