Sự tự tin trong ánh mắt Linh Vô Nhai khiến Ly Diên lung lay đôi chút.
Nàng hơi liếc mắt, nhìn về phía Mộ Thiến bên cạnh với vẻ nghi vấn, nhận lại được ánh nhìn dịu dàng của bà: “Vô Nhai thúc thúc của ngươi nói đúng đó.
Căn cơ của Linh gia trang chúng ta sâu dày hơn nhiều so với những gì ngươi tưởng tượng.
Cho nên, ngươi không cần quá lo lắng đâu, muốn làm gì thì cứ làm.
Dù sao thì xảy ra chuyện đã có chúng ta chống đỡ.
Diên Nhi nhà chúng ta không phải người mà bọn họ có thể chi phối được.”
Linh Vấn Thiên nhướng mày, nhìn về phía Ly Diên: “Nha đầu, nghe thấy chưa? Xảy ra chuyện đã có gia gia che chở.
Ngươi không cần sợ.
Giờ lo lắng không còn nữa rồi, có phải là có thể an tâm chuẩn bị lễ nhập gia phả rồi không?”
“Gia gia, hình như ta không tìm được lý do từ chối nữa rồi.
Mọi người tốt với ta như vậy, ta phải làm sao mới có thể báo đáp mọi người được đây?”
Ly Diên nhìn Linh Vấn Thiên với vẻ mặt đầy bất lực, bối rối cắn môi.
Rất khó để tưởng tượng nếu không có Linh gia thì còn có Ly Diên của ngày hôm nay hay không.
Đối với Linh gia, trừ biết ơn ra, gần như nàng cũng chỉ còn biết ơn.
“Đứa trẻ ngốc, ngươi nói muốn báo ân, vậy chúng ta thì sao? Những gì ngươi bỏ ra vì Linh gia trang mấy năm nay, có phải là chúng ta cũng cần dùng giá trị để cân nhắc một chút, sau đó báo đáp lại cho ngươi từng cái một hay không?”
Linh Vô Nhai khẽ thở dài một hơi, ấn Ly Diên ngồi lên ghế dựa, nhẹ vỗ vỗ đầu nàng: “Nha đầu, một nhà chúng ta có thể chung sống hòa bình như vậy, đó là duyên phận ông trời ban cho, không liên quan đến bất kỳ lợi ích nào cả.
Ngươi nói có đúng không?”
Mộ Thiến ôm nàng vào lòng, ánh mắt long lanh lệ nóng: “Ông trời thương xót, lúc đó ngươi còn nhỏ như vậy.
Khi Vận Nhi đem ngươi về, ngươi lạnh đến nỗi run lên cầm cập, giống như một con cún nhỏ bị người ta vứt bỏ ấy.
Nhưng chính vì ngươi như vậy đã khiến ta vừa nhìn đã muốn ôm lấy, muốn ôm ngươi vào lòng mà thương yêu ngươi.
Nếu đứa con gái bạc phúc đó của ta còn sống thì cũng xấp xỉ tuổi ngươi đó.
Nha đầu à, ngươi thay nó làm đứa con gái thứ hai của phu thê ta đi, có được không?”
Ly Diên bị sự ấm áp từ người một nhà này nói cho mắt đỏ bừng.
Sau khi nhận được ám hiệu của hai người, trong mắt dần ánh lên nụ cười, dựa vào lòng Mộ Thiến, mắt rưng rưng lệ ra sức gật gật đầu: “Diên Nhi bằng lòng, bằng lòng làm con gái của người, bằng lòng làm muội muội của ca ca tỷ tỷ, bằng lòng làm cháu gái của gia gia.
Bằng lòng, bằng lòng, bằng lòng…”
Một đêm này, trong chính viện Linh gia, khắp phòng, khắp viện đều ngập tràn sự ấm áp, tiếng cười nói vui vẻ không dứt, khiến Linh gia trang vốn chìm đắm trong bầu không khí căng thẳng bất an đã triệt để trở nên tươi vui.
Những ngày tháng sau này, trên dưới Linh gia trang đều đi đi lại lại, vừa trang trí sơn trang vừa phát thiệp mời khắp cả thiên hạ, chính thức định vào ngày mười sáu tháng hai nhận Ly Diên làm nhị tiểu thư của Linh gia trang, chính thức nhập gia phả.
Khi thế lực các nơi nhận được thiệp mời thì đã qua giai đoạn mệt nhọc nhất rồi.
Nhưng nhìn vào phản ứng thì cũng có người vui mừng có người sầu lo.
Người đầu tiên cảm thấy cảm xúc hỗn loạn chính là cha ruột của Ly Diên, Ly Hồng Đào của Khang thân vương phủ.
Nhìn thiệp mời thếp vàng trong tay, Ly Hồng Đào đập một phát lên bàn, khiến tay của Khang vương phi bên cạnh đột nhiên run lên.
“Vương gia, vương gia dọa thần thiếp sợ muốn chết rồi.
Con tiểu tiện nhân đó có thể được Linh gia trang coi trọng không phải là chuyện có ích với Khang vương phủ ư? Sao vẫn còn giận đến mức này chứ?”
Khang vương phi trời sinh diễm lệ, dung nhan dù đã qua bốn mươi mà vì được chăm sóc rất tốt nên vẫn xinh đẹp như hoa.
Thấy Ly Hồng Đào tức giận, Khang vương phi nhất thời không hiểu được.
Vương phi nhíu mày, vừa đưa trà cho ông ta vừa từ từ vuốt lưng ông ta: “Nếu vương gia không muốn đi thì chúng ta sẽ chuẩn bị chút lễ vật sau rồi phái người qua đó thể hiện chút tấm lòng là được rồi, hà tất phải nổi giận như vậy?”
“Rầm” một tiếng, Ly Hồng Đào ném chén trà trong tay xuống, trừng mắt nhìn Khang vương phi cảnh sát sắc mặt âm trầm: “Bà thì hiểu cái gì? Nói thế nào đi chăng nữa thì Ly Diên đó cũng là con gái của ta.
Nhưng Linh Vô Nhai hắn có từng coi bổn vương ra gì không? Nhận con gái của bổn vương làm con gái nuôi, hắn đã hỏi ý ta chưa? Nói cho chúng ta biết chưa? Hắn thế này rõ ràng là… rõ ràng là không coi chúng ta ra gì, là vả mặt một cách trắng trợn! Còn con nha đầu đó nữa.
Về rồi cũng không biết về vương phủ trước, lại chạy đến Linh gia trang.
Nó cũng không nhìn xem giờ đã là tháng mấy rồi? Còn có tâm trạng đi làm con gái nuôi của người khác.
Nó xem như ta chết rồi hay sao? Ta còn đang sống sờ sờ mà nó lại chạy đến nhà người khác làm con gái nuôi, nó có ý gì hả? Nó có ý gì?”
Vốn tưởng rằng chuyện nhận người thân chỉ là Linh gia trang nói ngoài miệng vậy thôi, nhưng ông ta đâu ngờ Linh gia trang không những coi trọng mà còn tổ chức long trọng như thế.
Trải qua trận náo nhiệt thịnh hội bốn nước này, ai không biết Ly Diên là con gái của ông ta?
Giờ thì hay rồi.
Nàng đâu phải không cha không mẹ, không nơi nương tựa, vậy mà lại chạy đi làm con gái Linh gia trang.
Nàng muốn đặt người cha này vào chỗ nào đây?
Ban đầu việc nhận nuôi ở nước Mị cũng có hạn chế nhất định.
Một trong số những hạn chế đó là điều kiện hàng đầu khi nhận nuôi, chính là đối phương không cha không mẹ.
Nhưng Ly Diên rõ ràng không phù hợp với điều kiện này, mà Linh gia trang vẫn dám làm trái luật lệ.
Là vì sao chứ?
Gần như không cần nghĩ, Ly Hồng Đào cũng biết mục đích của đối phương rồi.
Xét thấy bảy năm trước bọn họ ngược đãi Ly Diên, sau đó Linh gia trang nhận nuôi Ly Diên, cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng muốn lấy chứng cứ chứng minh Ly Diên từng bị bọn họ bỏ rơi thậm chí là ngược đãi thì cũng chẳng khó chút nào.
Nếu Ly Hồng Đào muốn làm loạn chuyện này, không nghe theo không thuận theo, vậy thì Linh gia trang sẽ có rất nhiều cách để khiến ông ta câm miệng.
Không chỉ như vậy, họ còn phải khiến Khang Thân vương phủ phải chịu tiếng ngược đãi con gái.
Đến lúc đó, không chỉ Khang thân vương phủ mất mặt mà e rằng vị Mai phi nương nương trong cung đó cũng sẽ lâm vào cảnh khó khăn.
Điều đặc biệt đáng