Thiết nghĩ, nếu năm đó người thân của họ không bị hoàng đế chém chết, vậy tiếp đó, chẳng phải họ sẽ đối mặt với nguy cơ bị diệt môn sao?
Không lẽ đây là đại nạn không chết, sau ắt sẽ có phúc trong truyền thuyết?
Đỗ phủ, Đỗ phủ, tất cả đều từ một chữ “Đỗ” này.
Chẳng lẽ, năm đó Đỗ gia thật sự bị oan?
Thảm án diệt môn ấy khiến kinh thành rơi vào hoang mang chưa từng có.
Nhất là người ngồi ở trên cao kia, đã ròng rã ba ngày liền chưa hề chợp mắt.
Mỗi khi hắn ta nhắm mắt lại, trước mắt đều hiện lên cảnh tượng Đỗ Vân Ca, Vệ Lan đẫm máu lao tới chỗ hắn ta.
Nó kích thích thần kinh khiến hắn ta gần như ngã quỵ.
Lại thêm quan viên chết trên triều, những người còn sót lại đều đã từ chức, phe phái thuộc về Vệ Du Sâm chỉ còn lại không đến một phần ba.
Dưới đòn tấn công nặng như vậy, cho dù là một đế vương kiên cường cũng không chịu nổi đả kích.
Lại thêm mấy ngày trước đó bị thương nặng trong đại hôn của Vệ Giới.
Đây, đây chính là ép hắn ta vào đường chết! Cuối cùng thì hắn ta ngã bệnh.
Trước còn có thể cố đi tảo triều, hiện tại ngay cả sức để xuống giường cũng không có.
Đều nói bệnh tới như núi lở, bệnh đi như tơ kéo.
Từ trước đến nay, Vệ Du Sâm đều chăm chỉ tiến về trước.
Hắn ta đăng cơ mười lăm năm, đây là lần đầu tiên hắn ta bắt đầu nghi ngờ rằng có phải quyết định của bản thân đã sai rồi không?
Có điều, hắn ta làm sai hay không đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng chính là báo thù đã bắt đầu.
Đợi hắn ta không chỉ có báo thù đến từ mười hai năm trước…
***
Trong phủ Thượng Quan, hai cha con ngồi đối diện nhau.
Thượng Quan Hạo nhìn đứa con đối diện có khuôn mặt cực kỳ giống vợ chồng bọn họ, nay lại có cảm giác xa lạ chưa từng có.
Loại cảm giác này không chỉ là đến từ trong ông ta, thậm chí ông còn cảm giác nữ nhi cũng có khoảng cách với mình.
Điều này khiến ông rất bất an, cũng rất lo lắng.
Lúc nhìn về Thượng Quan Tình Hi, cũng nhìn kỹ hơn một chút.
“Phụ thân, nữ nhi có chỗ nào không đúng hay sao?”
Tình Hi cúi đầu quan sát mình một chút, thật sự không biết vì sao mới sáng sớm phụ thân đã xuất hiện ở Tình các của nàng.
Thượng Quan Hạo nhíu mày nhìn Thượng Quan Tình Hi, dường như có chút khó nói.
“Phụ thân có lời gì xin cứ nói, người đừng ngại.”
Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái, không có bất kỳ gợn sóng nào, giống như một hồ nước yên lặng.
“Hi nhi, cha muốn biết tại sao con muốn đi cứu Vệ Giới?”
Dường như Thượng Quan Tình Hi không hề suy nghĩ vì sao phụ thân lại hỏi câu hỏi này.
Nàng ta bình tĩnh ngồi ở đấy, nhíu mày nhìn phụ thân của mình: “Muốn cứu thì cứu, nào có vì hay tại sao chứ? Có phải phụ thân không vừa ý hành động này của nữ nhi?”
Lần này, lông mày của Thượng Quan Hạo nhíu sâu hơn: “Hồ nháo.
Hi nhi, con quá hồ nháo.
Chẳng lẽ con không biết mấy đời Thượng Quan gia chúng ta lấy…”
“Cha, cha lại nữa rồi.
Gia quy gia quy, lúc nào cũng là gia quy, lỗ tai của nữ nhi sắp đóng thành kén rồi.”
Thượng Quan Tình Hi bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp với Thượng Quan Hạo đang nổi giận: “Nữ nhi biết.
Vệ Giới là phe đối lập của Vệ Du Sâm, cũng biết cha cẩn thận từng li từng tí nhiều năm qua chính vì bảo vệ gia tộc chúng ta.
Những chuyện này, nữ nhi đều hiểu.
Thế nhưng phụ thân, người có từng nghĩ Vệ Du Sâm có đáng được Thượng Quan gia chúng ta ủng hộ không? Người đã từng nghĩ tới chưa?”
“Nha đầu chết tiệt, tục danh của hoàng thượng là để cho con gọi sao?”
Thượng Quan Tình Hi cười khinh thường: “Không phải danh tự là để gọi sao? Đây là nhà chúng ta, người có cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy không? Cha à, mỗi ngày đều như giẫm trên lớp băng mỏng, thần kinh căng thẳng.
Cha không mệt nhưng thân thể này của nữ nhi không chịu được.
Ngôn luận là tự do của chúng ta, không phải để trói buộc!”
“Con…” Thượng Quan Hạo muốn trách mắng nàng nhưng lời đến miệng lại không thể không nuốt xuống.
Vì ông ta phát hiện, nữ nhi cũng không hoàn toàn sai.
Thực tế, những năm qua ông đều rất khổ sở.
Ai bảo người ngồi ở vị trí hoàng thượng kia chỉ cần một câu đã có thể nắm giữ mạng sống của gia tộc mình chứ!
“Vậy con nói cho cha, con muốn làm gì?”
Sau một lúc trầm mặc, Thượng Quan Hạo ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tình Hi, đáy mắt là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Ông ta thấy, nữ nhi an tĩnh từ nhỏ, chưa hề làm chuyện gì khác người, lần này lại đột nhiên cứu Vệ Giới, còn là một người hoàn toàn không cần nàng ra tay cứu.
Tuyệt đối không bình thường.
Nhất là với thân thể của nàng, đừng nói cứu người, ngay cả đi được mấy bước đã thở rồi.
Thế sao lại cược tính mạng của mình chứ? Mục đích của nàng không đơn giản.
“Cha, cha cảm thấy nữ nhi như thế nào?”
Thượng Quan Tình Hi không trả lời mà hỏi lại, giọng nói vẫn không có gợn sóng như cũ, bình tĩnh không tưởng tượng nổi.
Dù Thượng Quan Hạo không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật thở dài: “Nữ nhi của ta đương nhiên là tốt nhất.
Nếu như không vì thân thể của con, con đã là một vì sao lấp lánh nhất của Tư U.
Ở trong lòng cha, ai cũng không xứng với con.
Đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, con bị sinh non, lại thêm khó sinh.
Khiến con người yếu nhiều bệnh từ khi còn nhỏ.
Nếu như không… nếu như không gặp được sư phó của con, bây giờ không chừng đã…”
Khi Thượng Quan Tình Hi vừa sinh ra đều bị các thái y hạ chẩn đoán sẽ chết.
Nhưng phu nhân của ông ta chưa từ bỏ ý định, mạnh mẽ ôm nữ nhi suy yếu ra khỏi cửa, quỳ xuống cầu xin thái y bảo vệ một mạng của nàng.
Chẳng ai ngờ, người mà thái y không cứu được lại được một người nam nhân vân du bốn phương nhìn thấy.
Sau khi ông ấy cẩn thận xem bệnh cho nữ nhi thì nói một câu như vậy: “Ta có cách để kéo dài tính mạng của nàng, nhưng có thể bảo vệ hay không, ta cũng không cách nào khẳng định.
Nếu các ngươi đồng ý thì để ta mang đi, không thì phó thác cho trời!”
Câu nói này chính là gốc cây cứu mạng của Thượng Quan phu nhân.
Bà nắm chặt tay người kia, đôi mắt ngậm nước, gật mạnh đầu: “Ta đồng ý, chúng ta đồng ý.
Cầu cao nhân hãy cứu nhi nữ số khổ của ta, van cầu ngươi!”
Thế là, Thượng Quan Tình Hi cứ thế bị giao cho người xa lạ này.
Không phải vợ chồng họ thiếu thông minh.
Dưới hoàn cảnh tuyệt vọng như thế, còn bị mấy vị thái y chẩn đoán sẽ chết thì dù là có một chút hi vọng sống sót, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
Dù đối phương chỉ là một người xa lạ, dù đi chuyến này rất có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa, chỉ cần có chút hi vọng như vậy, bọn họ sẽ không từ bỏ.
Chẳng ai ngờ bản lĩnh người kia lại lớn như thế.
Nữ nhi nhà họ thật sự được ông ấy cứu về.
Sau đó cứ mỗi một năm, người xa lạ đều sẽ phái người gửi về mấy bức chân dung, quần áo, các loại đồ chơi của nữ nhi để tưởng niệm.
Sau năm năm tuổi còn cho phép nàng về nhà mỗi năm một lần.
Mặc dù mỗi lần chỉ nghỉ ngơi một tháng cũng khiến Thượng Quan gia vui đến tận trời.
Mà lần này, nữ nhi về nhà chưa được mười ngày, cũng may nha đầu này đã bị sư phó trục xuất trở về.
Sau này tự do của nàng sẽ do nàng tự quyết, không cần phải thêm thời gian hạn chế.
Khiến vợ chồng Thượng Quan cảm động đến rơi nước mắt chính là nữ nhi được vị cao nhân này dạy dỗ vô cùng hoàn mỹ.
Dù cho thân thể vẫn bị bệnh, nhưng khí tức trên người nữ nhi chính là tài nữ.
Khiến Thượng Quan Hạo thân là đại học sĩ cảm thấy rất vui mừng.
Nữ nhi của ông ta, dù hàng năm chỉ lộ mặt trước mặt mọi người một lần thì sao chứ.
Có lần nào là không áp đảo người ta ngoạn mục?
Dù thân thể có chuyện, nữ nhi chính là nữ nhi của ông.
Không những mỹ mạo lại ưu tú như thế.
Chỉ cần nàng còn sống, chính là hạnh phúc nhất lúc về già của họ.
May mà năm đó nghe theo ý của vị cao nhân kia, không để lộ tin nữ nhi bị người ta mang đi ra ngoài.
Nếu không bây giờ khéo đã có lời nói gì đó bẩn thỉu rồi.
Mà người nhà bọn họ cũng đều dốc sức bảo vệ hòn ngọc quý duy nhất này trên tay.
Sau năm tuổi mới để nàng ra mắt mọi người.
Dù cho hàng năm chỉ cần lộ mặt một lần cũng có được thành tích khó lường trong kinh thành.
Thượng Quan Hạo cũng nở mày nở mặt.
Nàng bị gọi là ma bệnh thì sao nào? Cho dù bọn họ phải nuôi nàng cả đời cũng vui lòng.
Cho nên, tuy thân thể Thượng Quan Tình Hi không tốt nhưng với Thượng Quan Hạo, thậm chí là người nhà Thượng Quan gia, nàng là hoàn mỹ.
Mà Tình Hi nghe xong lời này cũng cực kỳ cảm động.
Nhưng sau khi cảm động thì bình tĩnh lại rất nhanh.
Nàng ta nhìn cha mình thật sâu, nói ra câu to gan nhất trong những năm qua.
“Cha, con muốn gả cho hắn, chỉ có Vệ Giới chiến vương của Tư U mới có thể xứng với con.
Cho nên, con muốn gả cho hắn.
Nhất định, nhất định phải gả!”
Lời nói chém chặt như đinh sắt ấy Thượng Quan Hạo chấn kinh mà đứng bật dậy.
Cơ bắp toàn thân đều run rẩy.
Hai tay ông ta run run, chỉ vào nữ nhi đang tự tin kia: “Con, con, sao con có thể nói ra lời này?”
Ông ta thề, nếu đứng trước mắt không phải nữ nhi của mình, ông ta đã giáng một tát xuống rồi.
Thân là tiểu thư khuê các, sao có thể nói ra lời không có lễ nghĩa liêm sỉ như vậy?
Nhưng Thượng Quan Tình Hi lại hết sức xem thường.
Nàng bình tĩnh xuống khỏi giường, kiêu căng hếch cằm, nhìn phụ thân chằm chằm: “Cha, nữ nhi sai ư? Hay người thấy nữ nhi nên gả cho hoàng thượng mới phải?”
Thân thể Thượng Quan Hạo bỗng nhiên run lên, sau đó không thể tin nổi nhìn Thượng Quan Tình Hi: “Con, con cũng biết?”
Thượng Quan Tình Hi cười nhạo một tiếng, “Chuyện này còn phải nói sao? Đến này hoàng thượng chưa từng lập hậu.
Không phải vì ông ta còn nhớ Hiếu Nhân hoàng hậu, mà là bởi ông ta vẫn chưa tìm được người nào khiến ông ta không đề phòng, không cần lo lắng sau khi lập hậu.
Tất nhiên sẽ phải chọn từ một gia tộc không gây cho ông ta chút áp lực nào.
Phụ thân cảm thấy, bây giờ ở Tư U, ai có khả năng này?”
Từ giọng nói của Tình Hi, Thượng Quan Hạo mẫn cảm thấy được sự chán ghét của nàng: “Con, con không muốn gả cho hoàng thượng?”
“Không lẽ phụ thân muốn Thượng Quan gia trở thành Đỗ gia kế tiếp?”
Một câu đơn giản lại như sấm vang, đánh mạnh vào Thượng Quan Hạo.
Ông ta mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn nữ nhi của mình.
Ông ta nghi ngờ đứa con gì cũng dám nói này có phải là một với đứa luôn bình tĩnh, tỉnh táo trong trí nhớ không.
“Đừng bảo là phụ thân nghĩ nhà ta sẽ không có tai họa ngầm gì đấy chứ? Vậy thì quá ngây thơ rồi.
Ha ha.
Chẳng lẽ phụ thân không biết, đối với một kẻ đa nghi, cho dù là chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể khiến hắn để bụng.
Dù không có chuyện, cũng có thể bị hắn ta biến thành có.
Người còn nhớ Hiếu Nhân hoàng hậu đã từng lòng mang thiên hạ, dùng y thuật lấy lòng người, toàn tâm toàn ý trợ giúp phu quân đạt được mục đích chứ? Người còn nhớ rõ vị tướng quân ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh từng toàn tâm toàn ý phụ tá Tư U không? Phụ thân, chẳng lẽ liền người cũng tin rằng năm đó bọn họ có tâm tình phản