Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Nhị tiểu thư Linh gia


trước sau

Khóe miệng Linh Diên thoáng giật giật với biên độ nhỏ đến mức không thể nhìn thấy: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy bọn họ đang ở đâu?” Người nào đó bám riết không bỏ, còn truy cứu đến tận gốc!

Linh Diên liếc hắn một cái, “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Tóm lại là không rời khỏi hòn đảo nào, bây giờ bọn họ rất an toàn, ngược lại là các ngươi…”

Có ý gì đây, bọn Ngọc Ngân an toàn, hắn ta và Vệ Giới thì không an toàn hả? Bây giờ cô gái nhỏ này có biểu cảm gì đây?

“Ta hỏi ngươi này, tên quái dị kia thật sự muốn nhận ngươi làm đồ đệ hả? Ngươi đồng ý chưa?”

Linh Diên trợn mắt, “Bái gã làm thầy? Ngươi tưởng đầu ta bị úng nước hả?” Tặng miễn phí cho nàng nàng cũng không thèm được chứ?

“Nói thì nói thế, nhưng hôm nay chúng ta đang ở trên địa bàn của người ta, chỉ sợ chuyện này không phải do ngươi đồng ý hay không. Lão già biến thái đó bá đạo cường thế vô cùng, nhiều năm như vậy rồi, thật sự ở Long đế quốc không ai có thể còn sống mà rời khỏi dưới tay gã. Phải nói năm đó gã bị nghiền xương thành tro, rất nhiều người còn không tin, bây giờ xem ra không thể trách người ta không tin được. Một người lòng dạ độc ác như vậy, làm sao có thể nói chết là chết? Đặc biệt dưới tình huống gã còn làm ra động tĩnh lớn như vậy lại càng không thể nào! Xem đó, lời tiên đoán thành sự thật rồi đúng không? Chẳng những người ta không chết mà còn sống rất tốt, thậm chí gây ra động tĩnh còn muốn lớn hơn ở đại lục Tứ Phương.”

Linh Diên kinh ngạc nhìn hắn ta, “Động tĩnh còn muốn lớn hơn ở đại lục Tứ Phương? Ngươi cũng biết rồi hả?”

Lăng Tễ Phong lắc đầu: “Trước khi ta bị nhốt đã chứng kiến Hồng Mị Nhi đi đến mật thất dưới đất, hơn nữa lần nào cũng chỉ là một mình nàng ta, cộng thêm từ khi chúng ta bị nhốt trên đảo toàn bộ hòn đảo liền tràn ngập sương mù. Ta cứ cảm thấy bọn họ đang âm mưu chuyện gì đó. Nếu trước kia không nhìn thấy Độc Quỷ, có lẽ ta sẽ cho rằng dù làm loạn thế nào cũng chỉ là trò trẻ con, nhưng bây giờ thấy Độc Quỷ, tình hình phát triển như vậy tuyệt đối không chỉ đơn giản như chúng ta nhìn thấy!”

Linh Diên tán thưởng gật đầu, “Không hổ là người Lăng gia, khứu giác nhạy bén này cũng hiếm thấy.”

Nếu không phải trong lúc vô tình nàng đã đập nát những biến dị thú kia, chờ đến khi Hồng Mị Nhi đưa những con thú đó tới Long đế quốc thì không phải hậu quả sẽ thê thảm hơn đại lục Tứ Phương gấp mấy vạn lần hay sao?

Nhưng hôm nay một kế hoạch lớn như vậy bị nàng phá hỏng cũng không thấy Độc Quỷ nổi giận chút nào, chuyện này có bình thường không?

Bất thường!

Điều này cho thấy cái gì?

Cho thấy tất nhiên người ta còn có hậu chiêu, mà nói không chừng cứ điểm của bọn họ không chỉ có một cái này. Như vậy vấn đề tới rồi, cuối cùng nàng có nên bái tên quái dị này làm thầy hay không?

Vốn dĩ những chuyện này không cần suy nghĩ, nhưng nàng lại khẩn cấp muốn biết kế hoạch của bọn họ. Nếu như nàng bái Độc Quỷ làm thầy thì liệu có may mắn được tiếp xúc với những bí mật mà rất có thể cả Hồng Mị Nhi cũng không được tiếp xúc hay không?

“Nói tới người Lăng gia, ngươi cũng vậy mà!”

Linh Diên nhướng mày, Lăng Tễ Phong cười ha ha, “Không phải ngươi không biết nhị thúc đã ghi tên của ngươi vào tộc phổ Lăng gia bọn ta rồi chứ? Trên đó ngươi họ Lăng, không phải họ Linh, bây giờ ngươi chính là đích thứ nữ nhị phòng Lăng gia hàng thật giá thật rồi. Đại phòng của bọn ta không có đích nữ, dòng chính của Lăng gia chỉ có đại phòng và nhị phòng, nói cách khác, ngươi chính là nhị tiểu thư của Lăng gia bọn ta.”

Thì ra là thế, không ngờ rằng vào lúc nàng không biết, nghĩa phụ và nghĩa mẫu vậy mà làm nhiều việc cho nàng như vậy, còn ca ca tỷ tỷ, gia gia…

Trong lòng Linh Diên ấm áp, hiếm khi hòa nhã nhìn Lăng Tễ Phong: “Nói vậy, ta nên gọi huynh một tiếng nhị ca hả?”

Lăng Tễ Phong là lão nhị của chi trưởng Lăng gia, bên trên còn có trưởng tôn Lăng Tễ Nguyệt.

Lăng Tễ Phong lập tức ngạo kiều hất cằm, “Bất kể là sư ca hay nhị ca, muội tử muội không chạy được rồi. Có một muội tử thần y như vậy, ca ca cảm thấy được thơm lây, thể diện cũng được tăng lên. Quan trọng nhất là muội là người Lăng gia bọn ta, để xem sau này tiểu tử Vệ Giới kia còn dám hô to gọi nhỏ, không biết lớn nhỏ với ta hay không.”

Khóe mắt Linh Diên giật giật, “Chí hướng của nhị ca đúng là rộng lớn!”

“Nha đầu quỷ nhà muội biết cái gì, có thể khiến Vệ Giới tâm phục khẩu phục gọi ta một tiếng nhị ca, đó không phải chuyện người bình thường có thể làm được đâu. Muội không biết đâu, từ nhỏ đến lớn tên tiểu tử này cực kỳ điên cuồng, bây giờ ta đã thành nhị cữu tử của đệ ấy, đệ ấy còn không nịnh bợ ta thật nhiều ư?”

Linh Diên bĩu môi, “Kỳ thật nhị ca không cảm thấy trước khi tính toán những tương lai tốt đẹp này huynh nên nghĩ xem làm sao chúng ta mới có thể thoát khỏi cái lồng giam này hả?”

Nào ngờ Lăng Tễ Phong nghe thấy thế chẳng những không hề lo lắng, ngược lại vẻ mặt nặng nề gật đầu, còn y như thật mà vỗ vai nàng.

“Muội tử nói đúng lắm, thế nên nhiệm vụ vĩ đại mà gian khổ này liền giao cho muội đi hoàn thành rồi!”

Bàn về trình độ không biết xấu hổ, Lăng Tễ Phong và Ngọc Ngân tuyệt đối có thể xưng huynh đệ!

Đáng tiếc bọn họ biết nhau quá muộn, nếu sớm hơn một chút, tuyệt đối có thể ép người ta phát điên.

“Vậy Vệ Giới giao cho huynh, nếu hắn có chuyện gì bất trắc, ta sẽ không để yên cho huynh đâu!”

Nói xong, nàng liên định rời khỏi, đột nhiên Lăng Tễ Phong giữ chặt cánh tay của nàng, “Muội tử, hai người các muội còn khả năng ở bên nhau không?”

Hôm ấy bên ngoài Phượng Trì sơn trang, lúc hắn ta nhìn thấy Vệ Giới thật sự sợ hãi kêu lên một tiếng. Mới qua bao lâu mà hắn đã biến mình thành bộ dạng quái quỷ kia rồi, nếu không sao lại bị tiện nhân Hồng Mị Nhi kia bắt đi?

Chuyện này với sư huynh đệ bọn họ là vô cùng nhục nhã!

Không cần nghĩ cũng biết một thân thương tích của sư đệ nhà hắn ta là do Linh Diên ban tặng. Vốn tưởng rằng nàng đã không thèm để ý đến người sư đệ này nữa, hắn ta còn muốn tìm cơ hội giảng giải cho hai người kia, không ngờ rằng Linh Diên còn để bụng Vệ Giới hơn hắn ta. Chuyện này thật khó lường, nói gì hắn ta cũng phải thay sư đệ nhà bọn họ hỏi cho rõ ràng.

“Vấn đề này, ta cảm thấy nên để dành đến khi tất cả chúng ta bình an ra ngoài sẽ thỏa đáng hơn, nhị ca nghĩ sao?”

Muội đã nói vậy rồi, gia còn có thể nói gì được nữa?

Linh Diên xoay người biến mất ngay trước mặt Lăng Tễ Phong, trên thực tế không phải nàng ẩn thân mà là trực tiếp tiến vào không gian.

Nhưng Lăng Tễ Phong bên ngoài không cho là thế, hắn ta đứng đó la hét, Linh Diên ở trong không gian nhìn mà mặt mày cạn lời.

Sao người này không có chút thận trọng và hàm súc mà đích thứ tôn Lăng gia nên có vậy?

Lão nhị đã như vậy rồi, thật khó tưởng tượng đích tôn Lăng gia Lăng Tễ Nguyệt sẽ là dáng vẻ thế nào?

Ít nhất bây giờ xem ra, nàng cảm thấy Linh Dực ca ca nhà bọn họ nếu so với Lăng Tễ Phong này thoạt nhìn đáng tin hơn.

“Biến mất thật rồi, biến mất thật rồi! Muội tử, mau nói một câu ca ca nghe thử, để xem muội có ẩn thân thật hay không. Trời ạ, trên thế giới này thật sự có công phu thần kỳ như vậy sao?”

Vốn dĩ Linh Diên không định để ý tới, nhưng xung quanh đây có độc nhân, kết hợp với mấy tiếng gào khản cổ vừa rồi của hắn ta, có thể nói là vô
cùng “ra sức”, nếu nàng không phối hợp một chút, chỉ sợ kế hoạch không dễ tiến hành như vậy.

Nghĩ tới đây, nàng lập tức nhắm mắt lại ra ngoài. Trong lúc Lăng Tễ Phong kích động nhìn chung quanh, nàng giáng tới một cái tát, vỗ gáy người đó một cái thật vang, thậm chí vì dùng sức quá mạnh nên suýt nữa Lăng Tễ Phong đã ngã sấp mặt xuống đất.

“Au, muội tử, sao muội ra tay không biết nặng nhẹ gì vậy? Đánh như vậy không sợ đánh ca tới mất hết chỉ số thông minh luôn hả?”

Linh Diên giương mắt nhìn lên trời, “Nhị ca, huynh cảm thấy huynh vẫn còn chỉ số thông minh sao?”

“Muội tử, muội chửi ca như vậy, trái tim nhỏ của ca sẽ không chịu nổi.”

Linh Diên chảng thèm tiếp tục chủ đề nhạt nhẽo này với hắn ta, “Ta đi đây, chăm sóc hắn cho tốt.”

Trở lại không gian, bên này Linh Diên còn chưa đứng vững, Công Tử Diễn đã không có dấu hiệu báo trước xuất hiện trước mặt nàng, “Muội đi đâu vậy?”

Linh Diên lập tức đề phòng nhìn xung quanh, Công Tử Diễn thấy thế cười bất đắc dĩ, “Yên tâm đi, hắn đang ngoan ngoãn ở chỗ muội bố trí tốt, sẽ không biết đâu.”

Lúc này Linh Diên mới thở phào nhẹ nhõm, liếc bình bình lọ lọ chồng chất như núi bên cạnh, ung dung nói, “Tỷ đoán xem ta vừa mới gặp ai?”

Trong ánh mắt tò mò của Công Tử Diễn, Linh Diên kể rõ ràng đầu đuôi chuyện xảy ra bên ngoài cho nàng ấy nghe.

Công Tử Diễn nghe xong, cả buổi không nói câu nào, cho đến khi Linh Diên đưa tay huơ huơ trước mặt nàng ấy, nàng ấy mới nâng mắt, nhìn chằm chằm nàng nói:

“Không ngờ rằng lại chó ngáp phải ruồi như vậy. Thế cũng tốt, ít nhất tốt hơn chuyện phơi bày không gian của muội ra ngoài ánh sáng. Nhưng muội định xử lý chuyện này thế nào? Hồng Mị Nhi có thể dễ dàng giải quyết, nhưng tên Độc Quỷ này, chỉ sợ khó dây dưa hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Hơn nữa tin tức Độc Quỷ còn sống nhất định phải mau chóng truyền ra ngoài.”

Đương nhiên Linh Diên cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, đáng tiếc, “Vừa rồi ta nhìn thử, trận pháp bên ngoài chúng ta giải không được, ra không được.” Ra không được, hiển nhiên cũng không thể nào truyền tin đi.

Ngay lúc hai tỷ muội đang bó tay, đột nhiên vai Linh Diên nằng nặng, Băng Dực không có dấu hiệu báo trước xuất hiện trên vai nàng,

“Có phải ngươi có biện pháp hay không?”

Băng Dực liếc nàng một cái, “Người chịu nội thương nghiêm trọng như vậy, không có cảm giác hả? Còn có tâm trạng lo chuyện khác nữa.”

Linh Diên xoa đầu nó, mỉm cười nói, “Cũng ổn rồi, ngoại trừ ngực hơi đau ra, ta cũng không có những triệu chứng khó chịu. Có lẽ là sự trợ giúp Linh Đằng khiến tố chất cơ thể ta cao hơn một chút. Đúng rồi, ngươi có thấy không? Ta vậy mà không sợ độc của tên quái dị kia, không phải đấy cũng là công lao của Linh Đằng chứ?”

Băng Dực lắc đầu, “Đấy không phải công lao của bọn ta, là công lao của Hắc Thuần. Thân thể của người đã sớm bị nó cải tạo bách độc bất xâm rồi, thân là hắc ám chi tử của Ách Vận cốc, nó lợi hại hơn tưởng tượng của người nhiều.”

Kết quả này khiến Linh Diên rất bất ngờ, “Ngươi chắc chắn chứ? Sao ta lại không biết?”

Băng Dực có chút cạn lời, “Cũng không phải chuyện gì người cũng rõ như lòng bàn tay, không phải người muốn truyền tin tức ra ngoài ư? Hắc Thuần làm được đó!”

“Ngươi nói thật ư?” Tròng mắt của Linh Diên suýt chút rơi ra ngoài vì kích động, đôi mắt nàng sáng ngời như ánh sao, sáng rực nhìn nó.

“Lớp bên ngoài không phải trận pháp mà là màng bảo hộ do độc khí trên đảo tạo thành, trông thì đáng sợ nhưng không có chút tác dụng nào với Hắc Thuần, nó không sợ bất kỳ độc vật nào. Loại độc này có lẽ có tác dụng với nhiều nhân loại bình thường, thậm chí là người biến dị, nhưng với hắc ám chi tử do độc tạo thành mà nói thì không có chút xíu tác dụng nào. Kêu nó đi đưa tin hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.”

“Nhưng Hắc Thuần không biết bay mà, làm sao đi được? Bên ngoài là một vùng biển.”

“Nếu nó có thể ra ngoài thì tất nhiên sẽ có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ này. Về phần vùng biển bên ngoài, ha ha, vậy thì càng không đủ gây sợ hãi.”

Cả vòng phòng hộ khí độc nó cũng không sợ, lại còn sợ bầy cá biến dị sao?

Đừng cười đến rụng răng.

Mặc dù có Băng Dực chỉ điểm, ý kiến của Hắc Thuần vẫn rất quan trọng. Linh Diên lập tức gọi Hắc Thuần vào không gian, ngoài dự đoán của mọi người, chẳng những nó không muốn mà còn vô cùng phản đối. Bởi vì đường xá quá mức xa xôi với một con mèo không biết bay, thật sự có chút làm khó mèo. Nhưng nó không chịu nổi Linh Diên đau khổ cầu xin, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.

Linh Diên vội vàng chạy vào túp lều nhỏ tìm giấy bút, nghĩ tới đâu viết tới đó, viết gần mười trang giấy mới dừng lại, trong đó còn không quên kèm theo bức vẽ bố cục của toàn bộ hòn đảo. Lúc đưa phong thư dày cho Hắc Thuần, nàng còn lo nó cất thế nào. Kết quả người ta thì hay rồi, kéo lông đen trên bụng mình ra, lập tức xuất hiện một cái túi tương tự với Doraemon, ném phong thư vào trong một cái, phần bụng vậy mà tự động khép lại. Nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, nàng sẽ cho rằng mọi chuyện vừa rồi là đang nằm mơ.

Hắc Thuần đi, trong nháy mắt nó đã biến mất trước mặt nàng. Nàng cũng không biết nó ra ngoài thế nào, rồi đi thế nào, tóm lại giao thư cho Hắc Thuần nàng rất yên tâm. Như vậy tiếp theo nàng nên chờ bên phía ca ca trả lời.

Tình huống đại khái trên đảo Thạch Đầu, cơ bản nàng đã ghi hết vào thư, thậm chí chuyện mình bị ngộ nhận là biết thuật ẩn thân cũng khai báo không sót một chữ.

Ban đầu nàng còn có chút không biết hạ bút thế nào, kết quả Công Tử Diễn nói một câu khiến nàng khiếp sợ: “Muội cho rằng chỉ có ta biết muội có không gian hả? Đại ca đã biết từ lâu rồi.”

Linh Diên: …

Được, đã biết chuyện gì cũng không lừa được tên đại biến thái Mặc Ngân kia mà. Được, nếu như huynh ấy đã biết, vậy nàng cứ thành thật nói rõ, miễn cho vì giấu giếm chuyện này mà tương lai xuất hiện nhầm lẫn.

“Tỷ cảm thấy lần này đại ca có quản hay không?” Lúc trước phái nhị ca tới đây, hắn chỉ quay mặt đã không biết xấu hổ bỏ bọn họ lại rồi đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện