Không biết có phải lời này của Vệ Giới phóng ra áp lực hay không, thị vệ kia không chịu nổi sức mạnh này, bộp một phát mở băng truyền tống, trực tiếp ấn nút thành trì thứ bảy mươi, để Vệ Giới lên, còn mình thì ôm ngực từ từ trượt xuống…
Sau khi tiến vào băng truyền tống, trước mắt là một màu đen kịt, Vệ Giới cảm thấy có lẽ trong chốc lát cũng chưa đến nơi nên dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa canh giờ sau, hắn bị một lực bắn lớn bắn ra, cảnh tượng đập vào mắt chính là bầu trời trên một ngọn núi cao.
Theo cơ thể từ trên không rơi xuống, gió rít gào lướt qua tai, cảnh vật trước mắt cũng ào ào xẹt qua khiến hắn không thể nhìn rõ.
Vệ Giới lập tức vận khí trong đan điền, dựa vào linh lực cường đại ổn định cơ thể của mình trong trạng thái có thể kiểm soát, thuận thế đáp xuống.
Bên này hắn còn chưa đặt chân vững vàng đã nghe thấy từ bên kia khe núi xa xa truyền đến giọng nói của một nữ nhân.
Trùng hợp là đối phương vừa mở miệng đã khiến khí huyết của Vệ Giới dâng trào.
“Linh Diên, nữ nhân vô sỉ này, mau trả Nham ca ca lại cho ta, Nham ca ca là của ta, ngươi đừng hòng nhúng chàm huynh ấy nửa phần!”
“Linh Diên, thức thời thì giao Mạc Ngôn ra đây, có lẽ bọn ta còn có thể cho ngươi toàn thây.”
“Linh Diên, ngươi đã trúng kịch độc bí truyền của U Thiện phái bọn ta, không có thuốc giải của bọn ta, ngươi không sống được đâu.
Ngươi vẫn nên giao Mạc Ngôn ra đây đi, người không thể mang hắn đi được.
Nhìn thấy không? Ngươi đã bị bao vây!”
…
Vệ Giới vừa nghe thấy trong giọng nói có nam có nữ, lông mày thoáng cái liền nhíu lại.
Hơn nữa nghe ra thì Linh Diên còn trúng độc, có đúng không?
Nghĩ tới việc nữ nhân của mình chịu thiệt, hắn buộc cơ thể mình nhanh chóng hạ xuống, đồng thời trong quá trình hạ xuống còn tùy tiện thay đổi phương hướng.
Cuối cùng một khắc sau đã có cảm giác chân đứng trên đất bằng.
Đến khi hắn vội vã lao tới lại chứng kiến nha đầu của hắn mặc một thân váy đen, dùng sức một người chống lại sự bao vây tấn công của cả hai mươi người, mà trên người nàng còn cõng một thiếu niên mặc áo đen đang trọng thương hôn mê.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Vệ Giới thoáng cái đen xuống hoàn toàn.
Tuy rằng khoảng cách giữa bọn họ còn khá xa, đặc biệt mặt của Linh Diên còn được dịch dung nhưng hắn vẫn liếc mắt đã nhận ra đó chính là nha đầu của hắn, mà nàng có thể xuất hiện ở chỗ này vào lúc này, lại đúng lúc bị người ta chặn đường, chắc là phải ngồi băng truyền tống rời khỏi.
Hắn gần như không dám nghĩ nếu hôm nay hắn không đến, hoặc là đến muộn hơn chút nữa, có phải hắn lại trời Nam đất Bắc với nha đầu của hắn rồi không?
Lúc hắn thất thần trong giây lát đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ quan thuộc, vừa ngước mắt lên nhìn, sắc mặt hắn lập tức sụp đổ, Diên Nhi của hắn lại bị người dùng một kiếm đâm trúng xương bả vai.
Vệ Giới gầm nhẹ một tiếng, cơ thể xông tới như đạn pháo, chỉ trong nháy mắt đã lao vào vòng vây, lâp tức tung một chưởng vào nam nhân cao lớn đánh lén sau lưng Linh Diên.
Nam nhân kia còn chưa kịp phản ứng đã bị Vệ Giới mạnh mẽ hất lên, cả người chật vật nằm rạp dưới đất như con cóc, có chống thế nào cũng không đứng dậy được, cuối cùng sau khi hơi giãy giụa đã hoa lệ hôn mê bất tỉnh.
Sau đó Vệ Giới dùng khí thế sét đánh không kịp che tai đá bay, xé toạc những kẻ bao vây Linh Diên.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức những người kia căn bản không có thời gian phản ứng đã bị đánh bay.
Mà Linh Diên trong lúc đó cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, mềm nhũn ngã xuống đất.
Vệ Giới kịp thời xuất hiện bên cạnh nàng, ôm chặt nàng vào lòng, nam nhân treo sau lưng nàng lại bị hắn dùng sức hất ra.
Sẵn tiện còn không chút khách sáo mắng một câu: “Phế vật!”
Đáng tiếc nam nhân không nhìn rõ tướng mạo kia đã sớm hôn mê, tất nhiên không nghe thấy tiếng hắn chửi.
Sở dĩ Linh Diên có thể chống đỡ tới bây giờ hoàn toàn dựa vào một hơi thở cuối cùng đang cầm cự, động tác của nàng đã sớm chập chạp, ánh mắt đã sớm mơ hồ, sở dĩ còn có thể hành động là nhờ thính lực còn sót lại.
Cảm giác có người tới cứu nàng, hơi thở cuối cùng của nàng cũng đã được giải phóng, vì vậy nàng không nhịn được nữa, mềm nhũn dựa vào ngực Vệ Giới.
“Diên Nhi, nàng sao rồi? Thật xin lỗi, ta đã tới chậm, mau nói cho ta biết chuyện này là sao, không phải nàng không sợ độc ư? Sao lại trúng độc? Sao lại trúng độc?”
Vệ Giới không dám dùng sức quá mức, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
đáng tiếc linh lực của Linh Diên đã cạn kiệt, nàng đã rơi vào trạng thái hỗn loạn, bất kể hắn lay nàng thế nào nàng cũng không đáp lại.
Mắt Vệ Giới trừng đến muốn nứt ra nhìn Linh Diên rồi đột nhiên hắn xoay người, chân mang đầy sát khí đập lên nữ nhân cách hắn gần nhất.
“Nói, thuốc giải đâu? Thuốc giải đâu? Không giao ra, gia sẽ đạp nát đầu ngươi!”
Nữ nhân kia vô cùng xinh đẹp động long người, tuổi chừng mười lăm mười sáu.
Lúc nàng ta nhìn thấy gương mặt có thể nói là anh tuấn hoàn mỹ của Vệ Giới trong lòng rung động trong giây lát, nhưng không ngờ hắn lại ra tay mạnh mẽ như vậy, chỉ trong nháy mắt đã quật ngã tất cả bọn họ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy hắn vô cùng lo lắng cho nữ nhân Linh Diên kia, đố kị trong lòng thiếu nữ làm sao cũng không che giấu được.
Đáng tiếc nàng ta còn chưa kịp phóng nỗi oán giận này ra thì Vệ Giới đã không chút thương hương tiếc ngọc giẫm lên trán nàng ta, lập tức dọa nàng ta tới mặt mày trắng bệch.
“Thuốc giải? Không có thuốc giải, đó là loại độc bí truyền của bọn ta, không ai có thuốc giải.”
“Không có thuốc giải? Vậy ngươi đi chết đi!”
Nói xong chân hắn liền dùng sức, muốn giẫm đầu nữ nhân kia thành một đống nhão nhoẹt.
Cả trai lẫn gái còn có thể bò dậy phía sau biến sắc trong nháy mắt.
“Đừng, xin vị tráng sĩ này giơ cao đánh khẽ, ngươi giết nàng thì cả đời này cũng đừng mong lấy lại thuốc giải, nàng là con gái của chưởng môn U Thiện phái bọn ta, chỉ khi giữ lại nàng mới có thể đổi được thuốc giải!”
Vệ Giới nhíu mày quay đầu lại, bất ngờ đối mặt ánh mắt cầu khẩn của mười mấy nam nữ, lực chân bất giác yếu đi rất nhiều.
Đương lúc bọn họ cho rằng chân của Vệ Giới sẽ dời khỏi đầu nữ nhân kia, Vệ Giới lại cười lạnh một tiếng, đáy mắt phút chốc nổi đầy sương lạnh.
“Vậy