Vệ Giới ngoái đầu nhìn lại, lạnh nhạt quét qua: “Trước khi các ngươi hỏi ta là ai, có phải nên tự giới thiệu hay không?”
Hoàng Phủ Thiên Hữu nhướng mày, trên gương mặt phong thái hiên ngang, tản ra cảm giác ưu việt tài trí hơn người có thêm ý cười tự phụ.
“Ồ, khôn ngờ rằng ở đại lục Thiên Lộc này còn có người không biết ta là ai.
Tiểu tử ngươi tự nhiên xuất hiện từ xó xỉnh nào mà dám can đảm tự xưng ‘ta’ trước mặt bổn cung? Buồn cười nhất chính là ngươi còn kêu bọn ta tự giới thiệu.
Tiểu tử ngươi giỏi đấy, lá gan đủ lớn, cũng không biết bản lãnh có đủ để gánh vác lá gan này hay không? Hả?”
Suy luận theo tình huống bình thường, Hoàng Phủ Thiên Hữu chế nhạo trào phúng như vậy chỉ cần là người có cốt khí thì đều có chút giận dữ, nhưng Chúc Vô Song lại không nhìn thấy chút vết rách nào trên mặt Vệ Giới, ngược lại đầu mày đuôi mắt của hắn còn toát ra chút trào phúng nhàn nhạt.
Lần này xem như chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi, Thiên Hữu thái tử hắn ta ở đại lục Thiên Lộc từ trước đến nay đều hếch mũi lên trời, hoành hành ngang dọc, nhưng hôm nay lại mất mặt trước một kẻ vô danh như vậy, làm sao có thể nén giận được!
Bên kia Chúc Vô Song đăm chiêu đánh giá Vệ Giới trong chốc lát, ngay lúc Thiên Hữu thái tử định ra tay với Vệ Giới, đột nhiên hắn ta đưa tay ngăn cản: “Thái tử điện hạ, cần gì phải tức giận với loại vô danh thế này chứ.
Bây giờ chẳng phải trọng điểm của chúng ta là Linh cô nương sao?”
Bị Chúc Vô Song chặn ngang như vậy, lúc này Hoàng Phủ Thiên Hữu mới nhớ ra điều mình suýt bỏ lỡ.
Hắn ta lập tức sải bước muốn đi về phía sơn động, không ngờ người được hắn ta tạm thời tha cho một lần lại vào lúc này mà không có mắt xông tới.
“Thật xin lỗi, nữ nhân của ta e rằng không cần người bên ngoài lo lắng!”
Đôi mắt hẹp dài của Hoàng Phủ Thiên Hữu lập tức nheo lại: “Ngươi nói gì? Nữ nhân của ngươi? Ha ha, ngươi nói Linh Diên là nữ nhân của ngươi sao? Ngươi lặp lại lần nữa xem, có tin bổn cung bẻ răng ngươi hay không?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Giới không có chút sợ hãi nào, ngược lại Chúc Vô Song ở bên cạnh cợt nhả tiếp lời.
“Điện hạ, chẳng lẽ không phải là rút lưỡi trước sao?”
“Chúc Vô Song, ngươi câm miệng cho bổn cung, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!”
“Ôi chao? Như vậy sao được, ngài thích Linh tiểu thư, ta cũng thích mà.
Có câu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, ngài thích của ngài, ta thích của ta, hắn thích của hắn, cho dù điện hạ ngài là thái tử cũng không thể ngăn cản con đường của người khác đúng không?”
“Chúc, Vô, Song!” Vị điện hạ nào đó nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, công tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
“Không cần lớn tiếng như vậy, bổn công tử nghe thấy rồi, thái tử điện hạ không cần phải hét lên như vậy.
Ngược lại là vị huynh đệ kia, ngươi xem náo nhiệt đủ rồi chứ? Có phải nên nói ra lai lịch của mình hay không? Miễn cho thái tử điện hạ của bọn ta ở đây làm loạn cả buổi còn không biết mình đang nói chuyện với ai, đúng không?”
Ánh mắt Vệ Giới lạnh nhạt đảo qua Hoàng Phủ Thiên Hữu đầu đội kim quan, thoạt nhìn quý khí bức người kia, trên thực tế tính tình lại hoàn toàn trái ngược với bề ngoài của hắn ta, lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi, không phục thì tới chiến!”
“Ngươi!” Hoàng Phủ Thiên Hữu không ngờ rằng người này lại hồ đồ ngu xuẩn như vậy, sắc mặt lập tức tối đen, quét ra một kiếm với Vệ Giới.
Chúc Vô Song vừa thấy tình huống này vốn định chiếm hời mà thừa cơ tiến vào, không ngờ nam nhân trước mặt lại như mọc mắt sau lưng, vậy mà đồng loạt ra chiêu đối phó với bọn họ.
Không ra chiêu thì thôi, vừa ra chiêu đã trực tiếp khiến Chúc Vô Song và Hoàng Phủ Thiên Hữu chấn động tới không nói nên lời.
“Linh, linh cảnh? Ngươi vậy mà đột phá linh cảnh?”
Vệ Giới khó hiểu nhìn bọn họ, “Chẳng lẽ điểm mấu chốt của thành trì thứ bảy mươi này không phải linh cảnh sao?”
Nếu không tại sao người giữ cửa kia không chọn chỗ khác mà chỉ đưa hắn đến đây?
Giờ phút này sắc mặt Hoàng Phủ Thiên Hữu đã khó coi tới tột cùng: “Cuối cùng ngươi là ai?”
Vệ Giới lạnh lùng liếc hắn ta: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn động vào nữ nhân của ta,