Thánh Nguyên Đế Quốc, đế đô Thiên Lăng, Mộ Gia.
Hoàng hôn buông xuống, bốn bề vắng lặng.
Nhưng Nghị sự đường, nơi thường chỉ được mở khi gặp các sự kiện lớn, lúc này lại được thắp sáng rực rỡ.
Các trưởng lão Mộ gia, lúc này hầu như đều ở nơi đây, trên mặt thần sắc đều vô cùng ngưng trọng.
"Mộ Lăng Hàn đã gây ra đại họa lớn như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!"
"Đúng vậy! Tuổi còn nhỏ mà đã tàn nhẫn độc ác như thế, sau này sẽ là một tai họa! Người này - không thể lưu!"
"Nhị trưởng lão có phải đã quá lời rồi không? Chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, làm sao có thể coi là tàn nhẫn độc ác? Hơn nữa dù sao hắn cũng là thiên tài trăm năm khó gặp được sinh ra ở Mộ gia ta.."
"Thiên tài? Chẳng lẽ Tam trưởng lão đã quên, Mộ Lăng Hàn đã mất hết Nguyên lực, nguyên mạch cũng đã bị hủy, hoàn toàn trở thành phế vật! Cho dù là ở một gia đình bình thường cũng không thể để một phế vật như vậy ở lại, huống chi hắn lại gây ra tai họa như vậy! Giết người bên trong" Trung Nguyên Bí Cảnh ", với thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, mới bị trục xuất! Loại sỉ nhục này, Tam trưởng lão ngươi có thể chịu được, nhưng Mộ gia không thể chịu nổi!"
"Nhưng Nhị trưởng lão cũng đừng quên," Trung Nguyên Bí Cảnh "này, chỉ có thiên tài đứng đầu của các đế quốc mới có thể tiến vào, đừng nói Mộ gia, cho dù toàn bộ Thánh Nguyên đế quốc, hầu như gần mười năm nay chưa từng xuất hiện quá một thiên tài như vậy! Hơn nữa, song thân của hắn đều đã mất mạng vì đóng quân ở biên cương cách đây không lâu, có công lao to lớn với Mộ gia của chúng ta, còn muội muội song sinh của hắn thì bị giết trong" Trung Nguyên Bí Cảnh ".
Mộ gia của chúng ta làm sao có thể vào lúc này, đối với một đứa trẻ mà xuống tay cho được?
" Hừ, chính hắn tâm tư ác độc, không trách được người khác! Nhất định phải nghiêm trị! Theo ta thấy, đem giết cũng không sao! "
Một đám người chia thành nhiều phe phái, đối đầu kịch liệt.
Thật lâu sau, vị lão giả ngồi ở ghế chủ vị, cuối cùng cũng ho khan một tiếng.
Chỉ là một tiếng, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn sang.
Mộ Gia tộc trưởng -- Mộ Trung Thiên.
" Phong Nhi, Tuyên Nhi đều đã chết, Lan Nhi cũng đã chết trong "Trung Nguyên Bí Cảnh", thi thể rất khó tìm thấy.
Một mạch này, chỉ còn lại Lăng Hàn.
Mặc dù hắn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, nhưng cũng không đến nổi phải chết.
Vậy thì, chi bằng đưa hắn tới chi nhánh.
Sau này, sống chết giàu sang, tùy thuộc vào số mệnh của chính hắn vậy.
"
Lưu lại một câu, Mộ Trung Thiên phảng phất như già thêm mười tuổi, mấy ngày nay liên tiếp truyền đến tin tức về cái chết của con trai và con dâu đã là một đã kích trầm trọng đối với ông, không nghĩ tới chuyện này, nó cũng lại là một vấn đề lớn.
Mọi người đều im lặng.
Địa vị của Mộ Trung Thiên ở Mộ gia rất được tôn sùng, mặc dù cách xử lý này tất cả mọi người không hài lòng cho lắm, nhưng nó cũng coi là không mất đi sự công bằng.
" Xin tuân lệnh tộc trưởng! "
Ai cũng biết, cặp song sinh vô cùng tài giỏi của Mộ gia, một đã chết trong bí cảnh, người còn lại trở thành phế vật, bị trục xuất khỏi chính tộc.
Thiên tài đã từng làm người người cực kỳ hâm mộ một thời, như vậy ngã xuống, khiến người ta không khỏi thổn thức.
* * *
Ba tháng sau, Lạc Tây thành, Mộ phủ.
Trên luyện võ trường (sân đấu võ) rộng lớn, không ít nam thanh nữ tú đã tập trung tại đây, trên gương mặt mỗi người đều không giấu được vẽ khẩn trương kích động.
Mà ánh mắt của bọn họ, đều nhìn về phía giữa sân đấu võ.
Ở nơi đó, một người đàn ông trung niên cao lớn khoanh tay mà đứng, bên cạnh hắn, có một tấm bia đá màu trắng.
" Thí luyện gia tộc sẽ diễn ra vào nửa tháng tới.
Nghe nói nếu có thể lọt vào năm hạng đầu của thí luyện lần này, thì có thể tiến vào Tàng Kinh Các lựa chọn pháp quyết tu luyện! "
" Thật sao? Vậy thì ta nhất định phải thử xem! Nói không chừng ta cũng có thể làm được! "
" Ngươi? Ha! Ngươi còn không phải là Nguyên Giả, làm sao có thể giành được một trong năm hạng đầu? Đừng có mà nằm mơ! Đó là chuyện mà một thiên tài thực sự mới có thể làm được! "
Nghe vậy, thiếu niên bị đả kích có chút không vui, nhưng ngay sau đó hắn nghĩ tới điều gì, cười lạnh một tiếng.
" Thiên tài? Hắc hắc, không phải Mộ Lăng Hàn kia cũng là một "thiên tài" sao, nhưng hắn bây giờ, sợ rằng ngay cả một quyền của ta, hắn cũng không thể chịu nổi! "
Nghe được ba chữ" Mộ Lăng Hàn ", một đám người đột nhiên yên tĩnh, ngay sau đó đều đồng thời nhìn về phía sau.
Một thiếu niên gầy ốm mặc hắc y (đồ đen), đang đứng một mình.
Nhìn dáng vẻ, lập tức sẽ phải đến lượt hắn kiểm tra.
" Haha, ta quên mất hắn! Nói như vậy, ta so với "thiên tài" kia còn mạnh hơn rất nhiều! "
" Thiên tài thì sao chứ, bây giờ nguyên mạch đã bị phá hủy hoàn toàn, chính là phế vật trong đám phế vật! "
" Nghe nói tộc trưởng đích thân hạ lệnh đuổi hắn ra khỏi chính tộc.
Lần trước kiểm tra, hắn vẫn là cấp chín, lần cuối cùng được kiểm tra bị giảm xuống cấp bảy.
Lần này, không chừng hắn có thể lại "thăng cấp"? Haha! "
Những tiếng cười mỉa mai xen lẫn nghị luận trào phúng vang lên, không ít người vui sướng khi người gặp họa đều nhìn lại đây, họ muốn nhìn thấy vẻ mặt túng quẫn khi bị sỉ nhục của thiếu niên kia.
Tuy nhiên, thiếu niên kia dường như không nghe thấy, tuy trông hắn có chút gầy yếu nhưng trên gương mặt kia vẫn không dấu được vẽ tuấn tú vốn có, tĩnh lặng như mặt nước giếng trong không gợn sóng.
Dường như tất cả mọi thứ xung quanh, đều không liên quan gì đến hắn.
Hắn chậm rãi vươn tay, ấn lên tấm bia đá.
" Hừ, làm bộ làm tịch.
"Không ít người âm thầm chế nhạo.
Và trên bia đá, một dòng chữ đỏ từ từ hiện ra-
" Nguyên Lực cấp năm! "
Khung cảnh vắng lặng, đột nhiên phát lên một tràng cười vang dội!
Tên gia hỏa này quả nhiên cảnh giới lại thụt lui lần nữa!
Tuy nhiên trong vòng ba tháng, hắn từ cấp chín hạ xuống thành cấp bảy, lại từ cấp bảy chuyển thành cấp năm! Thật sự là kỳ ba!
Thiên phú không tốt, tu luyện thăng cấp chậm còn chưa tính, cư nhiên hắn lại thật sự là đi thụt lùi! Ha!
Thiến niên lại như mắt điếc tai ngơ, nhìn những chữ đó, trong lòng hắn đã sớm đoán được rồi.
Nguyên mạch bị hủy, nguyên lực xói mòn cực kỳ nhanh, kết quả như vậy, cũng đã nghĩ tới.
Hắn xoay người lại, từ từ ngước mắt lên.
Những tiếng ồn ào đó nháy mắt im bặt ngay lập tức.
Có một số người, trời sinh đã có khí chất vương giả.
Hắn chỉ là đứng đó, mặc một thân hắc y cực kỳ đơn giản, một đôi mắt tối tăm hờ hững, cũng khiến người ta bất giác sinh lòng kính sợ.
Mộ Lăng Hàn chính là như vậy.
Hắn cũng không nói một lời, liền nhấc chân rời đi.
Đám người kia tự động nhường ra một lối đi cho hắn.
" Hừ, bất quá chỉ là Nguyên Lực cấp năm, vậy mà cũng dám lên mặt, người tưởng ngươi vẫn còn là thiên tài xuất chúng của Mộ gia sao? "
Bổng nhiên, một đạo thanh âm châm