"Mộ Lăng Hàn!"
Mộ Diệp sửng sốt, lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang đi tới!
Hắn vẫn còn sống! Làm sao có thể?
Mộ Nghiêm cùng các vị trưởng lão cũng rất kinh ngạc, có chút ngơ ngác nhìn người thiếu niên tiêu sái bước tới.
Quần áo trên người thiếu niên đều rách nát, vết máu loang lổ, thoạt nhìn có vẻ nên là chật vật bất kham, nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn không che giấu được vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú của mình, đến nỗi, cả người hắn cũng mang theo một loại khí thế cao quý không thể xúc phạm, khiến người ta bất giác sinh ra sự sợ hãi.
Khi người thiếu niên bước vào, đám đông vốn dĩ đang chen chúc, cũng tự giác giải tán, nhường ra một lối đi.
Mộ Diệp nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Mộ Thanh Lan, tựa hồ hận không thể xông lên ngay lập tức.
Rất nhanh, Mộ Thanh Lan đã bước đến trước mặt Mộ Diệp.
"Tại sao ngươi có thể còn sống?"
Mộ Diệp rốt cuộc không kìm được, quát lớn hỏi.
Mộ Thanh Lan nhướng mày, ánh mắt đánh giá Mộ Diệp, thẳng cho đến khi cả người hắn đều phát mao (sởn tóc gáy), mới nhẹ giọng bâng quơ nói--
"Thế nào, ta còn sống, ngươi rất ngoài ý muốn sao?"
Chính xác là còn hơn cả việc ngoài ý muốn?
Đừng nói là Mộ Diệp, mà ngay cả Mộ Nghiêm cùng các trưởng lão, lúc này trong lòng cũng đều tràn đầy nghi hoặc.
Mộ Nghiêm nhìn Mộ Thanh Lan, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ ra làm sao, thân phận của Mộ Lăng Hàn đều được giữ ở đó, tuy là một kẻ phế vật, chủ tộc có thể cả đời cung không hỏi đến, nhưng nếu thật sự chết, ông ta cũng không thể dễ dàng gì giải thích được.
Ân oán giữa Mộ Lăng Hàn và Mộ Diệp, ông ấy cũng biết đôi chút, có điều trước nay ông cũng không có để trong lòng.
Thế giới này vốn chính là cường giả vi vương (kẻ mạnh là vua), cho dù Mộ Lăng Hàn có bị bắt nạt chèn ép, cũng chỉ có thể trách bản thân hắn quá yếu.
Nhưng hiện tại, mọi thứ rõ ràng không đơn giản như vậy.
Ông tiến lên một bước, nhìn về phía Mộ Thanh Lan, trầm giọng nói: "Lăng Hàn, những lời Mộ Diệp vừa mới nói, ngươi nhất định đã nghe được, ngươi còn điều gì giải thích?"
Mộ Thanh Lan nhún vai, ngoài cười nhưng trong không cười: "Những lời hắn mới vừa nói, ta cũng không muốn giải thích điều gì.
"
Ngay khi những lời này vừa nói ra, tất cả những người xem đều thầm kinh ngạc, thậm chí sắc mặt của một số trưởng lão cũng có chút thay đổi.
Mộ Nghiêm nhíu mày: "Nói như vậy, ngươi thừa nhận những gì Mộ Diệp nói, đều là sự thật?"
Mộ Thanh Lan cười nhạo một tiếng, gằn từng chữ một, nói: "Những gì hắn ta nói, chỉ là đánh rắm, ta không rảnh đến mức đi tranh luận với hắn những điều đó.
"
Mộ Diệp trên mặt tức khắc hiện lên vẻ tức giận: "Ngươi!"
Trong sân chìm vào im lặng một lúc, rõ ràng không ngờ Mộ Thanh Lan lại nói một cách không khách khí như vậy.
Mộ Nghiêm trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói tiếp như thế nào.
Mặc dù Mộ Lăng Hàn đã trở thành phế vật, nhưng tính tình vẫn phóng túng, làm càn như cũ, thật vô cùng lớn mật.
"Nói như vậy, ngươi không thừa nhận những gì hắn nói.
Một khi đã như vậy, hãy nói cho ta biết, rốt cuộc điều gì đã xảy ra, ở trong Cửu Lộc sơn mạch? Tại sao bốn người Mộ Liên Hải, lại không nhìn thấy thi thể?"
"Việc này còn không đơn giản sao?" Mộ Thanh Lan nâng cằm, khóe môi cười nhạo, trong mắt mang theo giễu cợt, "Những gì gia hỏa này mới vừa rồi, không phải đều đã đem việc của mình làm, đều giải thích hết rồi sao?"
Mọi người yên lặng theo dõi, Mộ Lăng Hàn này và Mộ Diệp, lại đổ tội cho nhau về việc giết đồng bạn của mình sao?
Như vậy, hai người họ, rốt cuộc ai mới là người nói thật đây?
Mộ Nghiêm nghe vậy, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc.
"Nếu như hai người các ngươi đều nói như vậy, thế thì hãy đưa ra chứng cứ.
"
Chứng cứ?
Mấy người đó đã chết, còn lại hai người đổ lỗi cho nhau, thì làm sao có chứng cứ?
Mộ Diệp vô cùng bức xúc, hắn ta nhìn Mộ Thanh Lan một cách dữ tợn, giọng câm hận nói: "Mộ Lăng Hàn là một tên phế nhân, vì để bảo toàn tính mạng, tự nhiên chuyện gì đều cũng sẽ làm được! Mấy người Liên Hải cùng ta đều là huynh đệ, quan hệ rất tốt, ta làm sao có thể giết bọn họ! Ngược lại là Mộ Lăng Hàn, trước nay luôn xem ta không vừa mắt, thật không ngờ lại có thể ra tay giết họ ở trong cuộc thí luyện!"
Hắn nhìn về phía Mộ Nghiêm: "Gia chủ, Mộ Lăng Hàn có lòng dạ độc ác, tuy rằng ta không biết hắn sống sót bằng cách nào, nhưng chắc chắn đã dùng thủ đoạn nào đó, người như vậy, trăm triệu lần không thể giữ lại! Xin gia chủ minh giám! Báo thù cho mấy người Liên Hải!"
Nhiều người gật đầu, nếu gặp phải Nguyên thú nhị phẩm, tình huống đương nhiên rất nguy cấp, trong hoàn cảnh như vậy, nguyên lực của Mộ Lăng Hàn lại rất yếu, xem ra hắn làm ra cái gì, cũng không có gì ngạc nhiên.
Mộ Nghiêm nhìn Mộ Thanh Lan: "Ngươi còn muốn nói cái gì?"
Mộ Thanh Lan cười nhạo một tiếng.
"Như Mộ Diệp đã nói, ta chỉ là một kẻ phế nhân, khi gặp được Bạch Hổ văn nâu, tại sao phản ứng đầu tiên của ta không phải là chạy trốn, mà là muốn giết nó?"
Cuộc thảo luận trong sân tức khắc yên tĩnh lại.
Vẻ mặt của Mộ Diệp cũng cứng lại, trong lòng thầm kêu không xong.
"Điều kỳ lạ hơn nữa là, ta là một kẻ phế nhân, không chỉ giết con Bạch Hổ văn nâu, mà còn đem một vài người khác thực lực còn mạnh hơn ta trở thành người chết thay cho ta, cuối cùng còn trở về an toàn.
.
"
Nàng chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái ý cười: "Vậy ta đây đúng là một phế vật, lợi hại đến đáng kinh ngạc.
"
Mộ Thanh Lan vừa nói ra, thì Mộ Diệp đã biết chuyện không hay, hắn thật sự đã quên mất tên Mộ Lăng Hàn này, vốn không biết xấu hổ, trước giờ cứ luôn miệng nói mình là kẻ phế nhân, để bọn họ đánh nhau trước mặt, hắn lại nhàn nhã tự tại! Bây giờ trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, lại làm trò nhẹ nhàng thừa nhận hắn chính là kẻ phế nhân, do đó liền đảo ngược tình thế!
Mọi người đều biết rằng Mộ Lăng