Hỏa Linh Nguyên Tinh?
Đó chính là lục phẩm Nguyên thú - khi Hỏa Linh Nguyên sư sinh con thì trân bảo này mới có thể xuất hiện!
Người đàn ông trông nghèo khó khốn cùng trước mặt này, thực sự có thứ này sao?
Hai người nhìn nhau.
Phòng đấu giá Hạ Thương, là nhà đấu giá lớn nhất trong toàn bộ Thánh Nguyên Đế Quốc, chỗ này tuy chỉ là chi nhánh nhưng cũng có uy danh hiển hách, hiếm khi có người đến kiếm chuyện.
Chà, có lẽ người này..
Thật sự có?
Ngay lập tức, người đàn ông đó nhanh chóng thu liễm biểu cảm trên khuôn mặt, thái độ cũng cung kính hơn rất nhiều, quay sang một bên, hơi cúi xuống-
"Vị đại nhân này, thỉnh.."
Lại đích thân đi trước đẫn đường cho Mộ Thah Lan.
Ngoài của cũng có không ít người qua lại, thấy một màn như vậy, trong lòng đều sinh ra sự hiếu kỳ.
Rốt cuộc, có thể làm cho người gác cổng coi trọng như vậy, một là thân phận của người đó rất quý trọng, hai là..
người đó có một bảo bối quý giá nào đó.
Mà mặc kệ là lý do là gì, thì cũng đều làm người ta tò mò..
Mà ở cách đó không xa, một thanh niên vừa đến, khi nhìn thấy một màn như vậy, liền hơi nheo mắt lại.
"Đi, điều tra cho bổn thiếu gia, rốt cuộc người đó có lai lịch gì."
Hai vị lão giả đi theo sau hắn, nghe vậy, liền có một người gật đầu rời đi.
Thiếu niên thưởng thức cây quạt trong tay, khóe miệng mỉm cười nghiền ngẫm.
Vốn là vì vật kia mà đến, nhưng xem ra, nói không chừng có thể có thu hoạch ngoài ý muốn..
Một số người bên cạnh nhìn thấy hắn, thần sắc đều ẩn ẩn kính sợ, như thể họ đang rất kiêng kị.
Người thanh niên bước tới cửa.
Người trông coi còn lại, nhìn thấy hắn, vẻ mặt vốn nghiêm túc cũng liền trở nên hơi thu liễm, thậm chí trong lời nói càng thêm khách khí hơn--
"Hôm nay ngọn gió nào lại thổi Khương đại thiếu gia đến đây vậy?"
Khương Huyền cười nhạo một tiếng: "Thật hiếm khi thấy các ngươi có được thứ tốt, bổn thiếu gia tự nhiên là muốn đến xem một chút."
Người trông coi ánh mắt khẽ chìm xuống, trong lòng thoáng hiện lên một tia bất mãn nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ hơi cúi đầu, cười cho có lệ: "Khương đại thiếu gia nói đùa rồi."
"Khương Huyền, lời này của ngươi, cũng thật quá đáng."
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng, từ phía sau truyền đến.
Khương Huyền sắc mặt thay đổi, lập tức kinh hỉ quay đầu lại, quả nhiên liền nhìn thấy một nữ tử áo vàng, thân hình thướt tha, chậm rãi đi tới.
"Nhà đấu giá Hạ Thương là nhà đấu giá lớn nhất đế quốc, sao ngươi có thể hồ ngôn loạn ngữ như vậy?"
Tuy là trách cứ, nhưng bởi vì giọng nói nhẹ nhàng êm ái nên khiến lòng người như tắm mình trong gió xuân, ngay cả người kiêu ngạo, ương ngạnh như Khương Huyền cũng luyến tiếc nổi giận với dung ngan kiều mỹ dịu dàng kia.
"Đúng đúng đúng, Úc Nhu nói rất đúng.
Ta chính là người như thế, mặc dù lời nói hơi khó nghe, nhưng cũng không có ác ý.
Nàng đừng tức giận, được chứ?"
Diệp Úc Nhu lại hơi mỉm cười: "Đương nhiên, ta sẽ không tức giận với Khương đại thiếu gia."
Những lời này nói ra lại có điểm tinh diệu, nghe có vẻ quen thuộc nhẹ nhàng, nhưng thực ra lại rất rõ ràng.
Tất cả mọi người ở Lạc Tây Thành đều biết, Đại thiếu gia Khương gia thích Nhị tiểu thư Diệp gia.
Nhị tiểu thư Diệp gia có tài năng xuất chúng, dung mạo cũng tuyệt trần, người thích nàng tự nhiên cũng có rất nhiều, nhưng tính tình nàng cũng rất tốt, tuy đối với Khương đại thiếu gia vô tình, nhưng lại luôn rất khách khí, uyển chuyển dịu dàng.
Khương Huyền cũng càng dùng sức theo đuổi gắt gao hơn.
Bằng không, cũng sẽ không nghe Diệp Úc Nhu nói như vậy.
Diệp Úc Nhu quay người, nhìn người trông coi vẻ mặt đã tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng gật đầu:
"Úc Nhu vào trước."
Người nọ mỉm cười mời nàng đi vào, cũng nhìn về phía Khương Huyền, vừa định mở miệng, thì Khương Huyền đã nhanh chóng đuổi theo Diệp Úc Nhu mà đi.
"Úc Nhu, nàng rất ít khi ra ngoài, cho nên hôm nay nàng coi trọng thứ gì? Chỉ cần nàng thích, ta đều sẽ lấy cho nàng!"
Diệp Úc Nhu nghe vậy, nhưng chỉ hơi cong lên đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói:
"Chỉ là tùy tiện xem một chút thôi.
Chỉ là gần đây ta sắp đột phá, nhưng lại thiếu thứ có thể bổ sung Nguyên lực, cho nên ta muốn đi xem một chút."
Khương Huyền hơi kinh ngạc: "Nàng lại sắp đột phá?"
Diệp Úc Nhu ngượng ngùng gật gật đầu.
Khương Huyền một bên trong lòng thầm tán thưởng, một bên vỗ vỗ ngực: "Yên tâm, ta nhất định sẽ lấy về cho nàng!"
Diệp Úc Nhu ý cười hơi tan đi chút ít, chậm rãi nói: "Khương đại thiếu gia, tuy rằng Diệp gia không bằng Khương gia, nhưng chút đồ vật này, thật sự không cần dựa vào sự bố thí của người khác."
Sau khi nói xong, cũng không hề xem