Mộ Thanh Lan chớp mắt: "Ngài nói cái gì ạ?"
Giọng nàng rất bình tĩnh, có chút nghi hoặc, như thể nàng hoàn toàn không hiểu Mộ Nghiêm đang nói gì.
Khi Mộ Nghiêm ở trong phòng đấu giá, lúc đầu ông cũng không có cảm giác gì nhiều, nhưng khi nhìn thấy vật đấu giá cuối cùng là Hỏa Linh Nguyên Tinh, trong lòng chợt động, sinh ra một chút nghi hoặc--
Hỏa Linh Tinh lục phẩm nhất định không phải thứ có thể dễ dàng lấy được, ít nhất ở Lạc Tây thành, ông có thể chắc chắn rằng không ai có thể làm được.
Tuy nhiên, nếu nó là Nguyên Tinh khác thì cũng thôi đi, đằng này cố tình lại là Hỏa Linh Nguyên Tinh.
Ông nhớ rõ rằng Nguyên Đan lục phẩm mà Mộ Lăng Hàn đã mang từ Cửu Lộc sơn mạch về, chính là của Hỏa Linh Nguyên Sư.
Nếu nói chuyện này, không có chút quan hệ nào với hắn, Mộ Nghiêm thật sự là sẽ không tin.
Nhưng nhìn dáng vẻ của kẻ thần bí đó, ông lại rất băn khoăn.
Ông thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì, khiến cho Mộ Lăng Hàn lại mạo hiểm làm ra hàng loạt chuyện đó.
Hỏa Linh Nguyên Tinh trân quý đến mức, nếu ai lấy được e rằng cũng sẽ không đem đi bán đấu giá, huống chi lại còn kiêu ngạo, làm càn như vậy, cố ý khiêu khích Khương Huyền.
Ông thực sự không thể tin rằng Mộ Lăng Hàn, người hiện đang vô cùng nghèo túng, sẽ làm ra một việc như vậy.
"Hỏa Linh Nguyên Tinh kia..
Ngoại trừ ngươi, không ai có thể lấy ra được."
Mộ Nghiêm trầm giọng, nhìn chằm chằm Mộ Thanh Lan.
Mộ Thanh Lan tựa hồ sửng sốt một chút, rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ, có một chút hơi ngờ vực và buồn cười nói:
"Chẳng lẽ ngài lại cho rằng, ta là!"
Nàng lắc đầu.
"Gia chủ, ngài thật hồ đồ."
Mộ Nghiêm không nói gì.
"Mặc dù ta có Nguyên Đan của Hỏa Linh Nguyên Sư, nhưng ta lấy được là do đầu cơ trục lợi, nếu không phải do vận khí tốt, ta sợ rằng hiện tại ngay cả mạng sống cũng không còn.
Về phần Hỏa Linh Nguyên Tinh kia, ta càng chưa bao giờ nhìn thấy qua."
Nàng nói một cách nghiêm túc, giọng điệu bình tĩnh, nên ngay cả Mộ Nghiêm cũng không thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
"Hơn nữa.." Một nụ cười tự giễu thoáng qua khóe miệng Mộ Thanh Lan, còn có chút ý vị không rõ, nói: "Hiện giờ hoàn cảnh của ta như vậy, làm sao có thể tự mình đi tìm chết chứ."
"Một mạch này của phụ thân ta chỉ còn mình ta là người duy nhất, vì vậy ta tự nhiên rất trân trọng mạng sống của mình."
Những lời này nói ra nhẹ nhàng vô cùng, phảng phất chỉ cần có gió thổi lên sẽ liền tiêu tán ngay.
Mộ Nghiêm trong lòng cũng rất phức tạp.
Nhìn thiếu niên khóe môi mỉm cười, không biết vì sao, ông đột nhiên cảm thấy trên người hắn có vài phần cô tịch thê lương, thân hình gầy yếu ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo càng lộ ra vẻ thanh lãnh khó tả.
Đúng vậy..
Bây giờ Mộ Lăng Hàn sao có thể dám làm những việc táo bạo như vậy?
Chưa nói đến thân hình cùng giọng nói kia không có một chút nào giống nhau, cho dù Mộ Lăng Hàn thật sự có Hỏa Linh Nguyên Tinh, hắn cũng sẽ không thể không biết "hoài bích có tội" được.
Rất nhiều người trong Mộ gia đều biết việc trên người Mộ Lăng Hàn có Lục phẩm Nguyên Đan, rốt cuộc là ngày hôm đó ồn ào gây ra cũng không nhỏ.
Nhưng cũng không ai nghi ngờ rằng Hỏa Linh Nguyên Tinh kia có liên quan gì đến hắn.
Bởi vì tất cả mọi người sẽ không ai có thể liên tưởng một thiếu niên nghèo túng bị trục xuất khỏi chủ tộc, cùng với con người thần bí bừa bãi đó sẽ có liên hệ với nhau.
Mộ Thanh Lan chậm rãi nói: "Ngài vẫn là đừng suy nghĩ nhiều, vị kia..
Ta sợ là sẽ không được vui."
Những lời này lập tức làm Mộ Nghiêm giật mình một cái, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo!
Vị kia!
Còn có thể là ai nữa?
Đương nhiên, chính là thiếu niên áo trắng thực lực sâu không lường được xuất hiện ngày hôm đó!
Chẳng lẽ..
Chính là hành động của người đó?
Nếu vậy, thì đúng là có thể giải thích được.
Mộ Nghiêm đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thiếu niên gầy gò, ông đột nhiên cảm thấy phỏng đoán lúc trước của mình thật sự rất vô lý.
Ông xua tay: "Là ta nhất thời hiểu lầm..
Ngươi đừng để trong lòng."
Mộ Thanh Lan cười nhẹ rồi lắc đầu.
"Chỉ là, không biết vị kia, thân phận của hắn là gì? Lăng Hàn, ngươi và hắn.."
Mộ Nghiêm đã muốn hỏi từ lâu, nhưng mãi tới lúc này mới tìm được cơ hội thích hợp.
Mộ Thanh Lan dừng một chút, như thể vô tình nói:
"Ta cũng không biết thân phận của hắn, chỉ là gặp ở trong Bí Cảnh Trung Nguyên.
Lần này gặp được cũng chỉ là trùng hợp.
Hắn giúp ta, cũng là bởi vì ta và..
Muội muội ta đã giúp hắn ở trong Bí Cảnh một lần, hắn chỉ trả một cái ân tình thôi."
Lời nói nhàn nhat, nhưng lại như không muốn nói thêm.
Mộ Nghiêm trong lòng nghĩ mấy lần.
Trách không được..
tuổi tác như vậy mà đã sâu không lường được, hắn quả nhiên là thiếu niên anh tài, e rằng bối cảnh