Gia hỏa này đến đây từ khi nào!
Mộ Thanh Lan bị nhìn vào, nhất thời có một cảm giác xấu hổ không thể giải thích được, ánh mắt của Vân Dực làm cho nàng có cảm giác giống như đã làm điều gì đó sai trái.
Mặc dù xưa nay Vân Dực cũng chưa bao giờ nói với nàng lời nào tốt đẹp, nhưng trực tiếp nói nàng là phế vật như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Mộ Liễu Nhi nhìn thấy Vân Dực, cũng liền ngây ngẩn cả người.
Dung sắc của Vân Dực như vậy, quả là hút hồn đoạt phách.
Mộ Thanh Lan đã quen từ lâu, lập tức thức thời buông tay ra, dùng khuỷu tay đánh một đòn, Mộ Liễu Nhi liền bị đánh về phía trước, khó khăn lắm mới ổn định lại thân hình.
"He he, hiểu lầm, hiểu lầm.
"
Vị này hiện tại thật sự không thể trêu vào, không thể trêu vào không lẽ ta cũng không thể trốn được sao?
Mộ Liễu Nhi cuối cùng cũng có phản ứng, lần đầu tiên nàng bị đùa giỡn trước mặt nhiều người, sau đó lại nghe thấy những lời khó nghe như vậy, khuôn mặt nàng từ đỏ thành trắng, hàm răng trắng nghiến lại, gắt gao trừng mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh Lan.
Vân Dực ánh mắt khẽ đảo, dư quang liền nhìn thấy được cổ tay của Mộ Liễu Nhi đã sưng đỏ lên.
Hiển nhiên, Mộ Thanh Lan vừa mới rồi cũng xuống tay rất tàn nhẫn.
Nhìn thấy thiếu niên buông tay đứng đó, mắt cong môi cười, Vân Dực cảm thấy cơn tức giận không thể giải thích được trong lòng tan biến đi rất nhiều.
Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, khẽ cau mày - Mộ Lăng Hàn không có quan hệ gì với hắn, tại sao hắn lại tức giận?
Trong khoảnh khắc đó lại thất thố.
.
Có lẽ, trong một khắc đó, người thiếu niên đang đứng nghiêng người, bộ dáng mỉm cười gần sát như vậy, trông cực kỳ giống.
.
Dù sao cũng là thân huynh muội.
Vân Dực nhắm mắt lại, đánh chìm những cảm xúc trong lòng.
Mở mắt ra lần nữa, thì đã bình tĩnh không gợn sóng.
Mộ Thanh Lan nhìn Vân Dực sắc mặt thay đổi trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng không hiểu vị này định làm gì?
Mộ Thanh Lan suy nghĩ một lúc, rổi chỉ chỉ vào Mộ Liễu Nhi:
"Cô ta, ta thực sự rất chướng mắt.
.
"
Mộ Liễu Nhi xấu hổ và phẫn nộ không thôi, nàng chỉ cảm thấy người trước mặt mình rõ ràng đang cố ý làm nhục nàng!
"Ngươi thật quá đáng!"
Ngay khi Mộ Thanh Lan nghĩ rằng vị Đại tiểu thư này sẽ lại muốn ra tay nữa, thì lại thấy, Mộ Liễu Nhi đột nhiên giậm chân, quay đầu bỏ chạy.
Mộ Thanh Lan: "! "
Thấy vậy, hai thiếu niên tự nhiên là sẽ đau lòng giai nhân, vội vàng đuổi theo, trước khi rời đi còn không quên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộ Thanh Lan một cái.
Biểu cảm trong mắt rõ ràng viết là: Ngươi đợi đấy!
Chẳng bao lâu, những người trong viện đã đi hết, chỉ còn lại hai người Mộ Thanh Lan và Vân Dực.
Mộ Thanh Lan thở dài.
Nàng chỉ là muốn ra tay cân bằng một ít thủ đoạn, vẫn là bị người khác chủ động khiêu khích, cư nhiên lập tức đắc tội ba người, cũng thật là không dễ dàng.
Đảo mắt nhìn thấy một góc áo trắng, Mộ Thanh Lan đỡ trán.
Nhưng so với Vân Dực, cho dù đắc tội với ai cũng không thành vấn đề.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, còn có chút lạnh lẽo.
.
"Sao ngươi lại trở lại?"
Mộ Thanh Lan ho một tiếng, giả vờ vô tình hỏi.
Vân Dực vẻ mặt không thay đổi: "Ngươi còn có thứ chưa trả lại cho ta, ngươi sẽ không quên đó chứ.
"
Nó hoàn toàn không phải là một câu hỏi.
Mộ Thanh Lan cứng lại.
"Đúng, nhưng con Chu Tước đó đã cùng ta.
.
"
"Mặc dù ta không biết ngươi đã vây khốn nó như thế nào, nhưng ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ không nhìn ra, giữa ngươi và nó có khế ước hay không.
"
Mộ Thanh Lan đứng hình.
Vân Dực lúc trước cũng có nghi ngờ, nhưng lúc đó hắn cũng không nghĩ tới, rốt cuộc chỉ có khế ước, Mộ Lăng Hàn mới có thể sống sót.
Nhưng hắn lại cảm thấy hơi thở của Mộ Lăng Hàn dường như không đúng lắm, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, càng trở nên nghi ngờ.
Lúc này, khi nhìn thấy phản ứng của đối phương, lập tức liền khẳng định.
"Quả nhiên, vẫn là sử dụng những thủ đoạn tương tự.
"
Hắn nhàn nhạt nói.
Mộ Thanh Lan biết rằng đây tuyệt dối không phải là một lời khen.
"Ngươi nghĩ như thế nào thì tùy, dù sao nó cũng là ở chỗ ta, ngươi nếu muốn thì cứ đến lấy.
" Mộ Thanh Lan xoay người rời đi.
"Cùng lắm thì, mạng này cho ngươi.
"
Nàng nói một cách rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Vân Dực hơi động.
Giết Mộ Lăng Hàn?
Đương nhiên đây là việc vô cùng đơn giản.
Có điều.
.
Trong lòng hắn lại vô thức từ bỏ lựa chọn này.
Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng rời đi, hắn lại cảm thấy có chút không cam lòng.
"Ân tình của nàng, lúc trước ta đã cứu ngươi, cũng đã trả hết.
"
Hắn bỗng nhiên lên tiếng.
Trong mấy tháng qua, hắn thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến những chuyện trong Bí Cảnh Trung Nguyên, nhưng hắn chưa từng nhắc tới cái tên đó, giống như một lời nguyền, đè nặng trong lòng, mỗi lần muốn nói ra, hắn lại bồi hồi hết lần này tới lần khác, không đọc ra được.
Mộ Thanh Lan dừng lại bước chân.
"Ừ.
"
Một lúc sau, nàng khẽ lên tiếng.
"Nếu ngươi thật sự muốn giết ta, ta cũng sẽ không nói gì.
"
Hai tay của Vân Dực trong tay áo dần dần nắm chặt thành nắm đấm.
Chu Tước ở trong cơ thể của Mộ Lăng Hàn, mặc dù không biết vì sao Chu Tước có thể tồn tại trong cơ thể hắn mà không cần khế ước, nhưng nếu hắn muốn