Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

9: Cướp Đoạt!


trước sau


Ánh mắt Mộ Thanh Lan chăm chú nhìn lên trên bầu trời, lúc này Vân Dực và Hỏa Linh Nguyên Sư đều tập trung mọi sự chú ý vào đối phương, mà khoảng cách giữa nàng và sơn động thì vô cùng gần, đi qua đó chỉ mất một chút thời gian.

Mặc dù hiện tại Nguyên Lực của nàng đã cạn kiệt, nhưng kỹ năng kiếp trước của nàng vẫn còn, cho nên nếu nàng muốn lấy Hỏa Linh Nguyên Tinh mà thần không biết quỷ không hay, thì đối với nàng sẽ không phải là một việc khó khăn gì.

"Đi!"
Mộ Thanh Lan chỉ suy tư trong chốc lát, rồi lập tức hạ lệnh quyết định, thân hình nhanh chóng trốn ở phía sau tảng đá, sau đó liền hướng về phía sơn động đi tới!
Nơi đây là chổ sâu bên trong Cửu Lộc sơn mạch, xung quanh là rừng rậm âm u, núi non trùng điệp, cho nên rất thuận tiện cho hành động của nàng.

Phía trên bầu trời, Vân Dực nhìn chằm chằm vào Hỏa Linh Nguyên Sư, bên trong đôi mắt màu đen ấy chỉ có một mảnh thờ ơ.

"Ngươi hẳn là biết ta muốn chính là cái gì, bây giờ giao nó ra đây, ta còn có thể cho ngươi một con đường sống.

"
Lục phẩm Nguyên Thú vốn đã có tri thức hiểu được tiếng người, vừa nghe như vậy liền ngửa mặt lên trời rống to!
Sự phẫn nộ trong đó, gần như không che giấu được, uy áp mạnh mẽ tản ra xung quanh, khiến cho tất cả nguyên thú trong phạm vi trăm dặm, tất cả đều phải run sợ, kinh hãi nhìn cảnh này.

"Xem ra ngươi cũng không đồng ý.

Nếu đã như vậy.

.

"
Vân Dực cũng không ngạc nhiên trước sự lựa chọn của Hỏa Linh Nguyên sư, vì vậy vừa nói, lại vừa từ từ giơ tay lên.

Nguyên Lực mãnh liệt nhanh chóng tụ lại, liền hóa thành một thanh trường kiếm màu bạc chói mắt trong lòng bàn tay!
Kiếm khí cực kỳ sắc bén, thậm chí có thể nhìn thấy nguyên lực dồi dào đang quanh quẩn trên đó!
Tay phải của hắn cầm thanh kiếm, từ từ giơ lên.


Mặc dù lúc này là giữa trưa, ánh nắng vô cùng chói chang, vẫn không thể làm cho người ta xem nhẹ thanh trường kiếm chỉ lên trời kia được!
Xoẹt!
Trong mắt Vân Dực lóe lên một tia tàn khốc, rồi sau đó một kiếm chém xuống!
Một chiếc cầu vồng, ngang qua bầu trời cao, từ trên trời hạ xuống!
Trường kiếm còn chưa hoàn toàn rơi xuống, nhưng luồng kiếm khí sắc bén đó đã chặt đứt vô số cây cối đang um tùm kia!
Cầu vồng đi qua nơi nào, nơi đó lập tức chỉ còn một mảnh hỗn độn!
Cùng với vô số cây cối gãy đổ, thì cái cầu vồng kia, cũng ngay tức thì, đến trước mặt Hỏa Linh Nguyên sư!
Trong đôi mắt to lớn của Hỏa Linh Nguyên sư, gần như hiện lên sự khiếp sợ, rõ ràng thực lực của Vân Dực, đã vượt xa sự tiên đoán của nó!
Tuy nhiên nó lại không hề sợ hãi, ngọn lửa bùng cháy trên cơ thể nó tức thì bùng phát ra!
Ngọn lửa hừng hực, lập tức ngưng tụ, rồi phóng thẳng về cái cầu vồng màu bạc!
Bùm!
Hai cỗ lực lượng cường hãn va chạm kịch liệt!
Giữa không trung, liền sinh ra một chấn động năng lượng mạnh mẽ!
Hỏa Linh Nguyên sư hai mắt sung huyết, sau đó há chiếc mồm màu máu thật lớn, phun ra một quả cầu lửa!
Màu sắc của quả cầu lửa kia, lại rất sáng và mạnh mẽ, đồng thời lực lượng lôi kéo, tự nhiên cũng phải mạnh hơn gấp trăm lần!
Quả cầu lửa nhanh chóng bay ra ngoài, nhiệt độ cao ngất ngưởng, lập tức khiến vô số cây cối bên dưới bị thiêu rụi!
Ở một số nơi, thậm chí chỉ trong một giây ngắn ngủi, liền trở thành một mảnh đất khô cằn, có thể thấy được uy lực mạnh đến cỡ nào!
Quả cầu lửa được phản chiếu trong mắt Vân Dực, ánh lửa dù nhỏ nhoi, nhưng lại rực rỡ lấp lánh.

Nhưng mà hắn lại hoàn toàn không có một chút bối rối, nắm trường kiếm màu bạc trong tay, thậm chí cũng không ra tay nữa, mà chỉ là hơi nâng mắt, nhìn chằm chằm vào cầu vồng đã bị một quả cầu lửa quấn lấy, tâm niệm vừa động, nhỏ giọng hô lên--
"Nổ!"
Bùm!
Giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Ngọn lửa bùng nổ dữ dội, biến thành vô số tia lửa rải rác, phân tán ra mọi hướng!
Ở trong vòng bốn phía, vô số cây cối bị đốt cháy!
Chỉ trong nháy mắt, một người một thú cách xa mười dặm, đã tạo ra một đống hỗn độn kinh khủng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hỏa Linh Nguyên Sư rốt cuộc hoàn toàn nhận ra được sự cường hãn của đối phương, tuy rằng nó đã là lục phẩm đỉnh phong, nhưng vẫn không thể ngăn được công kích của đối phương!
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn còn chưa kết thúc!

Sau khi vô số tia lửa rơi xuống, nó đột nhiên nhìn thấy chiếc cầu vồng màu bạc đó, đang bay thẳng qua!
Mà khí thế của nó, lại không giảm đi chút nào!
Xoẹt!
Quả cầu lửa đó, ngay lập tức bị cắt làm đôi từ chính giữa!
Hỏa Linh Nguyên sư giận giữ gầm thét, nhưng khí thế của nó đột nhiên yếu đi rất nhiều!
Hiển nhiên một kích này, đã gây ra những vết thương không nhỏ cho nó.

Vân Dực bình tĩnh nói:
"Bằng vào ngươi, còn không đủ tư cách ngăn cản ta.

Cho nên, ngươi vẫn là nên giao vật đó!"
Lời còn chưa nói xong, Vân Dực đột nhiên nhìn về phía sau Hỏa Linh Nguyên Sư, liền thấy một bóng người mảnh khảnh, chợt vụt qua.

Hỏa Linh Nguyên Sư cũng chợt nhận ra điều gì đó, lập tức quay đầu lại nhìn, tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng hang động là hang ổ của nó, có hơi thở do nó lưu lại, một khi có người xông vào, nó tự nhiên rất rõ ràng.

.

Gầm!
Hỏa Linh Nguyên Sư ngửa mặt lên trời rống giận, ngọn lửa toàn thân bùng cháy dữ dội hơn, hai mắt đỏ như máu, phẫn nộ dị thường!
Cư nhiên lại có người dám

can đảm nhân lúc nó không có ở đó mà lẻn vào!
Tìm chết!
Một lực lượng mạnh mẽ từ phía sau truyền đến, nó đột ngột quay lại, dơ một móng vuốt mạnh mẽ xé ra!
Xoạt!
Ánh sáng cầu vồng màu bạc lập tức bị xé ra một lỗ, mà trên móng vuốt của Hỏa Linh Nguyên Sư, cũng đã máu tươi đầm đìa! Máu thịt lẫn lộn!
Nhưng lúc này nó lại không rảnh lo nhiều chuyện khác, lập tức xoay người, đi thẳng vào cửa hang!
Hôm nay nó nhất định đem kẻ dám lẻn vào kia xé xác!
Vân Dực lạnh lùng nhìn, nhưng lại theo bản năng nhìn về phía trên sườn núi.


Không một ai.

Quả nhiên là hắn!
Hắn thật đúng là ăn gan hùm mật gấu, cư nhiên dám thừa dịp hắn cùng Hỏa Linh Nguyên Sư đánh nhau mà lẻn vào!
Đúng thật là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Cho dù thực sự chết ở bên trong, hắn cũng chỉ có thể tự trách mình!
Vân Dực lạnh lùng nghĩ, nhưng trong đầu lại đột nhiên xuất hiện khuôn mặt tươi cười của một thiếu nữ.

Nàng có nụ cười mang vài phần lười biếng tản mạn, dường như không có chuyện gì để vào mắt, một đôi mắt linh động khẽ mỉm cười đến hơi cong lên, như vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời.

Tuy nhiên hắn lại biết, bên dưới nụ cười đó, là sự giảo hoạt được che dấu.

"Thứ tốt, trước nay đều không phải người có duyên là có thể có được, mà là những người có tâm mới có thể có.

Nói vậy bây giờ, ngươi đã hao hết nguyên lực, hẳn là cũng không phải đối thủ của bổn tiểu thư, hả?"
Xưa nay tâm tính hắn luôn rất tốt, nhưng hết lần này đến lần khác bị cô gái đó chọc cho tức chết.

Nhưng thực lực đã bị áp chế đến Nguyên Cảnh sơ kỳ, hơn nữa đối phương lại là hai huynh muội, cho nên hắn đương nhiên ăn mệt không ít.

Cuối cùng, cô gái kia còn vỗ vai hắn, mỉm cười:
"Vân huynh thật là hào phóng, ta mà từ chối thì thật quá bất kính rồi.

"
Hai anh em, quả là giống nhau thật đấy.

.

Tuy nhiên, đôi mắt cười như vầng trăng khuyết ấy, lại là sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.

.

Nguyên lực trong tay Vân Dực tan đi, nhìn Hỏa Linh Nguyên Sư nhanh chóng tiếp cận cửa động.


Nguyên lực cấp một, e rằng chỉ cần một chiêu của Hỏa Linh Nguyên Sư, cũng có thể trực tiếp giết chết hắn.

Tự bản thân hắn muốn tìm chết, như vậy cũng đáng đời
Trong mắt Vân Dực chứa đầy sự thờ ơ.

Hỏa Linh Nguyên Sư rống lên một tiếng chói tai, đồng thời thân hình cũng đã bay vào trong hang động!
Mi mắt Vân Dực hơi rũ xuống.

Mà phía bên kia, Mộ Thanh Lan đã sớm tiến vào sơn động.

Nghe động tĩnh kinh khủng bên ngoài, thì cũng biết cuộc giao tranh ác liệt đến thế nào, ngay cả sơn động cũng khẽ rung chuyển, như thể nó sẽ sụp đổ ngay trong nháy mắt tiếp theo.

Mộ Thanh Lan biết rằng thời gian đang cấp bách, nàng nhanh chóng đi vào bên trong.

Chẳng bao lâu, nàng nhìn thấy chổ sâu nhất của sơn động, một nhóm ánh sáng đỏ đặc biệt dễ thấy.

Thần sắc nàng rung lên, lao đến ngay lập tức.

Một đống hỏa tinh thạch trong suốt màu đỏ rực, được chất chồng lên nhau nằm một cách lặng lẽ ở đó, tới hơi gần đó một chút là có thể cảm nhận được cảm giác nóng từ nó phát ra.

Hỏa linh nguyên tinh!
Cư nhiên lại có nhiều đến thế!
Mộ Thanh Lan có hơi giật mình một chút, tất cả những Hỏa Linh nguyên tinh này đều to bằng nắm tay, nhìn thoáng qua một chút, ước chừng một đống này đã có trên hàng trăm viên.

Nàng nhanh chóng bước tới, đưa tay ra lấy--
Bùm!
Sơn động phía sau đột nhiên rung động kịch liệt!
Nàng đột nhiên quay đầu lại, một thân hình toàn lửa đỏ rực nhanh chóng tiến đến! Uy áp khủng khiếp gần như khiến nàng không thể cử động!
Mộ Thanh Lan kinh ngạc, đột nhiên vội vàng lao về phía trước, nhưng lại là mượn lực trực tiếp bổ nhào vào đống Hỏa Linh nguyên tinh kia!
Nàng nắm chặt Hỏa Linh nguyên tinh trong tay, định lập tức chuẩn bị rời đi, nhưng lại có một ngọn lửa, giống như một cây roi dài, liền đánh tới!
Trong nháy mắt tiếp theo, có thể nó sẽ đốt tới cổ của nàng!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện