"Hoàng huynh, ngươi thật sự là hoàng huynh, ngươi..
ngươi sao có thể chưa chết! Đây không thể nào, rõ ràng là ta chính tay an táng ngươi trong hoàng lăng, tại sao ngươi sống lại rồi?" Xích Khung vừa chấn kinh, vừa hoảng sợ.
Ông đối với Xích Kiêu quá quen thuộc rồi, khí chất này, khí thế này tuyệt đối là hoàng huynh của ông, không thể giả được, không phải ai cũng có thể giả mạo được.
"Cũng chính ngươi hạ cho ta loại kịch độc chí mạng, khiến cho ta độc chết đúng hay không? Cho nên ngươi mới không tin ta có thể sống được." Nếu không phải năng lực của nhi tử ông đủ lớn, ông có lẽ thật sự sẽ chết đi như vậy.
Lời nói này của Xích Kiêu khiến mọi người chấn kinh, lúc trước tiền nhiệm Xích Hoàng là bởi vì cái chết của hoàng huynh ông ta mà tự mình thủ lăng hết bảy ngày bảy đêm, ăn hết cả năm chay trường.
Có thể thấy tình cảm đối với huynh trưởng, khiến cho người của cả Xích Linh Quốc phải kính phục.
Không ngờ người hại chết Xích Kiêu điện hạ lại là bản thân ông ta, mọi việc làm của ông ta đều là giả dối.
"Ta..
Hoàng huynh, ta không có, hoàng huynh cứu ta! Ta có thể giải thích, ta là đệ đệ thân nhất của huynh đó!"
Xích Kiêu vẫn còn sống, chỉ cần ông ta lên tiếng, Dung Uyên sẽ không thể tiếp tục hành hạ ông nữa.
Cho dù ông không thể tiếp tục làm quốc quân nữa, ông vẫn có thể làm một vương gia an nhàn.
Xích Kiêu lạnh giọng nói: "Ngươi đừng giảo biện nữa, những việc ngươi làm với ta lúc trước có thể không quản, nhưng những việc ngươi làm với Uyên nhi mấy năm này chẳng lẽ cũng là giả sao?"
Ông nói: "Nhìn cho rõ, vị trí mà ngươi từng phản bội ta để đoạt lấy, ta sẽ quang mình chính đại đoạt lại từ trong tay ngươi."
Kiêu Vương nói: "Truyền thánh chỉ!"
"Vâng!"
Thánh chỉ của tiên đế, truyền vị cho hoàng thái tử Xích Kiêu, hoàng vị mà Xích Khung danh bất chính ngôn bất thuận ngồi hơn mười năm.
Tiếp đến Xích Kiêu lấy ra một cái Ngọc tỷ, trực tiếp ném đến trước mặt của Xích Khung.
Ông nói: "Đồ giả này, ngươi đem theo đến đại lao từ từ mà chơi đi!"
Ngọc tỷ mà tên tội nhân này dùng hơn mười năm không ngờ lại là đồ giả, mọi người ngẩn cả ra.
Bọn họ nhìn thấy trong tay Xích Kiêu nhiều thêm một cái Ngọc tỷ khác, thật giả đều để ở trước mắt, bọn họ đều nhìn thấy rồi, điểm khác biệt là cực kỳ lớn.
Bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra cái nào là giả, cái nào là thật rồi.
Tội nhân lại lấy Ngọc tỷ giả, phê chuẩn hết bao nhiêu tấu chương trong hơn mười năm nay.
Xích Kiêu nói: "Hoàng vị này của Xích Linh Quốc, ta lấy rồi! Uyên nhi thân thể không tốt, các ngươi đừng phiền nó nữa, các vị còn có ý kiến khác không?"
Ý kiến, sao có ý kiến được, Kiêu Vương vốn dĩ là hoàng đế danh chính ngôn thuận mà!
Dung Vương thân thể không tốt, người mới là người thích hợp nhất đó.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"
"..."
Bọn họ cung kính tôn Xích Kiêu vì Xích Hoàng, Xích Khung ôm cái Ngọc tỷ giả đó cười ngốc, "Ha ha ha! Ta khổ tâm điều hành hơn mười năm, đồ tìm hết trong bao nhiêu năm.
Thánh chỉ truyền vị, Ngọc tỷ và binh phù của Xích Linh Quân, một cái cũng chẳng đạt được, nhưng lại trong lúc ta thất bại toàn bộ đều được nhìn thấy rồi, nhưng đáng tiếc lại không thể có được."
"Xích Kiêu, vận khí của ngươi đủ tốt! Kiểu đó cũng không thể chết, ta đấu không lại ngươi.
Ta nhận thua, ta chết là xong chứ gì."
Nhìn thấy Xích Kiêu danh chính ngôn thuận đăng ngôi hoàng đế, giành đi thứ ông sở hữu hơn mười năm nay, ông chịu phải đả kích cực lớn, muốn trực tiếp đâm đầu chết quách đi cho xong.
"Rầm!" Ông ta bị Xích Kiêu cản lại.
"Hoàng huynh, ngươi..
ngươi vẫn còn niệm tình huynh đệ, không muốn ta chết có đúng hay không? Ta bây giờ là đệ đệ duy nhất của huynh đó!" Xích Khung kỳ vọng nói.
Xích Kiêu lạnh giọng nói: "Không! Bây giờ để ngươi chết rồi, thật sự là quá tiện nghi cho ngươi.
Người đâu! Đem ông ta đưa về đại lao, trông chừng cho tốt, đừng để ông ta tự tìm cái chết, ông ta vẫn chưa thể chết!"
"Vâng, bệ hạ!"
Đại điển kế vị tiến hành rất thuận lợi, mà bộ mặt thật của Xích Khung cũng đã bị vạch trần, quân chủ thật sự của Xích Linh Quốc đăng ngôi hoàng đế.
Đó chính là hoàng thái tử Xích Kiêu phong vân một thời, người của cả Xích Linh Quốc đối với tương lại của Xích Linh Quốc tràn đầy kỳ vọng.
Còn đối