Sở Cửu Ca đi tiễn bọn người Dạ Dương Thu rồi, ngay lúc đó đại trưởng lão đang chuẩn bị thu lại linh khí kiểm tra thiên phú, Thái linh trụ nứt ra rồi, nứt rồi!
"Đại trưởng lão, ngươi sao lại làm vỡ Thái linh trụ rồi." Có người kinh ngạc nói.
Đại trưởng lão nhìn một sàn mảnh vỡ nói: "Ta chỉ là vừa nhẹ nhẹ chạm vào một cái nó liền vỡ rồi, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Vậy đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Tìm những trưởng lão khác nghiên cứu xem."
Đại trưởng lão nghĩ đến người thiếu nữ có thể tùy ý biến đổi màu sắc của Thái linh trụ, chẳng lẽ là vì cô ta?
Nếu như thiên phú của cô ta có thể khiến cho Thái linh trụ này nứt ra, vậy thì thiên phú của thiếu nữ đó e là phi thường đáng sợ, người như vậy hắn đã kết thù rồi, một khi để cho cô ta trưởng thành Thái Vân Tông e là khó có vị trí dung thân cho hắn rồi.
Sở Cửu Ca tiễn xong Dạ Dương Thu về, nghĩ đến lời của Dạ Dương Thu.
Lúc trước ông cũng là đệ tử của Thái Vân Tông, thậm chí còn có thể trở thành ngoại môn trưởng lão của Thái Vân Tông.
Nhưng mà trong lúc tranh vị trí trưởng lão, có người nói ông không phải là thông qua khảo hạch chính thống vào Thái Vân Tông, mà vì ông từ nhỏ được phó tông chủ thu dưỡng mới may mắn trở thành đệ tử Thái Vân Tông, cho nên không có để ông trở thành trưởng lão của Thái Vân Tông.
Cộng thêm phó tông chủ không rõ tung tích, ở Thái Vân Tông lại có người chuyên chống đối ông khiến cho ông phạm phải rất nhiều lỗi, cuối cùng ông không được phép nán lại ở Thái Vân Tông nữa.
Cho dù bọn họ vẫn xem ông là đệ tử Thái Vân Tông, cũng là bởi vì kỵ phó tông chủ mà thôi.
Ông tuổi trẻ khí thịnh rời khỏi Thái Vân Tông, đề xuất với tông chủ thành lập một trại đặc huấn, để cho những người không phát huy tốt trong lần khảo hạch có thêm một cơ hội, khiến cho một số gia hỏa của Thái Vân Tông biết rằng đệ tử không có thông qua mỗi năm một lần khảo hạch chính thống vào được Thái Vân Tông vẫn rất ưu tú, tông chủ của Thái Vân Tông cũng đồng ý rồi.
Thế nhưng mấy năm gần đây đệ tử trại đặc huấn vẫn luôn có biểu hiện không mấy tốt, những trưởng lão đó của Thái Vân Tông càng thêm xem thường trại đặc huấn rồi.
Dạ Dương Thu rất bất lực, nhưng mà từ nay về sau ông biết trại đặc huấn nhất định quét sạch nỗi xấu hổ trước đó.
Đợi đến khi Sở Cửu Ca và Tử Tinh Châu bọn họ vào được nội môn, nhất định có thể chứng minh trại đặc huấn của bọn họ.
Với thực lực và thiên phú của bọn họ vào nội môn, hoàn toàn không có vấn đề!
Sở Cửu Ca bọn họ bắt đầu cuộc sống của đệ tử Thái Vân Tông, đệ tử trại đặc huấn đối với cả ngoại môn mà nói là tồn tại phi thường đặc biệt, cộng thêm trước đó bọn họ đắc tội người của ngoại môn, cho nên những ngày tháng ở ngoại môn nhất định không an định.
Sở Cửu Ca đã chuẩn bị tâm lý binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn rồi, lúc này một giọng nói sảng khoái truyền đến, "Nghe nói hôm nay ngoại môn đến hai vị sư muội siêu cấp xinh đẹp, ở đâu ở đâu?"
Một đạo thân ảnh màu lam nhảy ra, một thiếu niên có dáng vẻ phi thường tuấn mỹ xuất hiện trước tầm mắt Sở Cửu Ca.
Dung mạo của thiếu niên không yêu mị như Tử Tinh Châu, không có sức công kích mạnh khi nhìn, nhưng mà ngũ quan lập thể góc cạnh, nếu cho thêm hắn vài năm có lẽ sẽ trở thành một vị siêu cấp soái ca khiến cho các thiếu nữ gào thét.
Ánh mắt của vị soái ca này khi nhìn đến bọn họ lộ rõ vẻ kinh ngạc, nói: "Sau này hai mỹ nhân này bổn thiếu gia chiếu cố rồi, những gia hỏa như các ngươi nếu dám ức hiếp bọn họ, vậy thì đừng trách ta không khách khí."
Nhất thời vô số ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ rơi vào người bọn họ, đặc biệt là một số nữ đệ tử.
Hai người mới chen vào từ trại đặc huấn, có gì đáng để che chở chứ.
Không phải chỉ là có được hai gương mặt có thể câu dẫn đàn ông thôi sao.
Được nhân vật phong vân của ngoại môn che chở, Tử Tinh Châu lúc này rất tức giận, mặt của hắn cũng đen lại rồi.
"Mỹ nữ!" Hắn từ trong kẽ răng nói ra hai chữ.
"Bổn cung tâm trạng không tốt, có bản lĩnh nói với ta hai chữ đó, vậy thì ta nghĩ ngươi cũng có gan chấp nhận khiêu chiến của ta chứ!" Đáy mắt Tử Tinh Châu lóe qua sắc lạnh, sau đó nhấc tay công kích đến thiếu niên áo lam đó.
Không ít người đến kiếm chuyện, Tử Tinh Châu không ngại chủ động xuất kích, lập uy!
"Nam sao? Huynh đệ, hiểu lầm mà! Ta không phải cố ý đâu, ngươi trông xinh