Kết quả việc bạo nộ của Tiêu đại sư chính là đại trưởng lạo bị đánh cho một trận, "Binh binh binh!"
Bọn họ lúc trước có nghe nói Tiêu đại sư rất lạo lực, rất hung tàn, nhưng mà đó chỉ là lời đồn mà thôi, bọn họ chưa từng thực sự chứng kiến qua.
Nay bọn họ cuối cũng cũng được chứng kiến rồi, người bị bạo đánh đó còn là đại trưởng lão nổi danh của ngoại môn bọn họ, đây cũng quá đáng sợ rồi, mỗi người bọn họ đều run rẩy sợ sệt.
Đại trưởng lão không phải là không muốn phản kháng, cũng không phải là không có thực lực phản kháng, mà là ngay lúc ông muốn phản kháng, liền bị Tiêu đại sư hạ một loại độc.
Những trưởng lão khác cũng không dám giúp đỡ, Tiêu đại sư dưới cơn phẫn nộ, bọn họ sao dám chọc vào, vẫn là để đại trưởng lão tự cầu phúc cho bản thân vậy!
Hôm nay đại trưởng lão trong trong ngoài ngoài đều mất mặt hết rồi, "Rầm!" ông bị ném ra ngoài, sau đó nói: "Thi đấu tiếp tục!"
"Ngân châm có thể xem là vũ khí, cũng có thể xem là công cụ cứu người, lão phu không cho rằng sử dụng nó có điều gì không đúng, Sở Cửu Ca có thể không bị hủy tư cách thi đấu, thi đấu tiếp tục!"
Tiêu đại sư nói gì thì chính là cái đó, bọn họ sao dám nói không.
Thế là thi đấu tiếp tục, Hạ Hầu Điền cũng không nghĩ đến tình huống sẽ phát sinh biến hóa như vậy, bọn họ cũng đâu có ngốc, hiển nhiên cũng biết Tiêu đại sư rất bao che cho Sở Cửu Ca.
Đại trưởng lão tức đến thổ huyết, từ khi nào Sở Cửu Ca với Tiêu đại sư quan hệ tốt đến vậy, khiến cho ông ta bao che cho cô ta như vậy.
Bởi vì nhiệm vụ lần trước, lần trước ông ỷ vào thân phận đại trưởng lão của ông, cho nên chỉ để lại cho Sở Cửu Ca bọn họ một nhiệm vụ duy nhất, đi đến chỗ Tiêu đại sư chăm sóc linh dược.
Vốn dĩ cho rằng bọn họ sẽ phải chịu sự chán ghét của Tiêu đại sư, lại không ngờ đến sự thật lại hoàn toàn ngược lại, hủy đi mọi sư an bài của hôm nay, quả là hối hận đến thấu ruột.
Sở Cửu Ca có thể tùy thích sử dụng ngân châm công kích, khiến cho Hạ Hầu Điền không cách nào đề phòng, Hạ Hầu Điền đến cuối cùng cũng bại rồi.
"Sở Cửu Ca, thắng!"
Đây là trận thắng thứ tám của Sở Cửu Ca, đả bại đệ tử ngoại môn mạnh nhất, nhất thời toàn trường náo nhiệt hẳn lên.
Hai trận cuối cùng, cũng không biết là hai người nào đối đầu với Sở Cửu Ca, vô luận là ai, sợ là kết quả cũng chỉ có một!
Rất nhanh đối thủ của trận thứ chín cũng ra rồi, trận thứ chín, Sở Cửu Ca đối đầu là Tử Tinh Châu.
Tử Tinh Châu tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đá thêm vài cái trên người đại trưởng lão, tuyệt đối là cố ý mà.
Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca, ta nhận thua! Thua đi năm điểm mà thôi, ta lọt vào ba mươi hạng đầu không thành vấn đề."
"Ta từ chối, ta muốn đấu với ngươi một trận." Sở Cửu Ca nhìn Tử Tinh Châu nói.
"Xem ra, đành bồi ngươi vậy." Cửu Ca muốn đánh, Tử Tinh Châu toàn lực phối hợp.
Hắn lôi ra kiếm của mình, phút chốc kiếm mang rạch nát hư không, chớp mắt đến gần Sở Cửu Ca.
Thân hình của Sở Cửu Ca như chớp giật tránh khỏi, nhanh đến nổi người khác nhìn không rõ.
Hai đạo thân ảnh giao nhau trong không trung, kiếm mang, ánh sáng màu bạc lóe sáng trong không trung, khiến cho mọi người nhìn đến chóng mặt hoa mắt.
Tử Tinh Châu rất mạnh, sự cường hãn này hoàn toàn không thua kém gì Hạ Hầu Điền ngưng hồn cảnh tứ trọng trước đó.
Nếu như nói trước đó đối đầu với những người khác Tử Tinh Châu còn chút bảo lưu thực lực, thì bây giờ Tử Tinh Châu là dốc hết toàn lực chiến đấu, đây là yêu cầu của Sở Cửu Ca.
"Phụt phụt phụt!"
Trên người của hai người đều có rất nhiều vết thương, Nhị Lượng nhìn thấy đau lòng không thôi, "Tử Tinh Châu, ngươi cẩn thận một chút! Ngươi sao có thể làm như vậy? Bản thân ngươi bị thương không sao, đừng thương đến tiểu Cửu chứ."
Hai người cũng rất đẹp, nhưng mà Nhị Lượng giới tính rất bình thường, đau lòng đương nhiên sẽ là Sở Cửu Ca mà không phải là Tử Tinh Châu rồi.
Tốc độ công kích của họ càng ngày càng nhanh, kiếm chiêu của Tử Tinh Châu rất sắc bén, công kích ngân châm của Sở Cửu Ca lại rất hiểm hóc, gần như giao thủ hết năm sáu mươi hồi, thân hình của Sở Cửu Ca phiêu đến trước mặt Tử Tinh Châu.
Một cây ngân châm đặt lên yết hầu của hắn, một