Bọn họ đến bàn giao nhiệm vụ, xung quanh cũng có không ít người, nét chữ đó bị một đệ tử nhìn thấy, hắn phẫn nộ nói: "Quả là ăn nói bậy bạ, ngươi đây là vu khống.
"
Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, "Ồ! Ánh mắt của vị sư huynh này không tệ mà! Chỉ một ánh mắt liền nhận ra nét chữ này, ngươi nói xem đây là nét chữ của ai? Ngươi rất thân với người đó sao?"
Nét chữ này là do Sở Cửu Ca nhờ Dung Uyên sắp xếp người sao chép, sao chép nét chữ của Thừa tướng đại nhân, ngụy tạo một số thư tín qua lại của ông ta và Huyết Cuồng.
Dung Uyên cho người sao chép nét chữ y hệt, e là ngay cả bản thân Thừa tướng đại nhân cũng không nhìn ra sự khác biệt, tội này Thừa tướng nhận chắc rồi.
Thừa tướng đại nhân đó đích thực có vấn đề, nhưng mà bọn họ lại không có thời gian đi thu thập chứng cứ, cho nên liền chơi chiêu này.
"Tuy rằng thiên phú của ngươi rất tốt, vừa vào nội môn liền có được sự công nhận của cao nhân Cửu Uyên phong.
Lần đầu chấp hành nhiệm vụ lại đem về thứ không rõ ràng này lừa gạt trưởng lão, không thể tha thứ.
" Thanh niên rất phẫn nộ.
"Ngươi nói giả thì là giả sao? Dựa vào cái gì?"
"Ta là người cũ trong nội môn đó, ta là sư huynh của ngươi.
"
Sở Cửu Ca cười rồi, "Trong Thái Vân Tông, không phải ai vào Thái Vân Tông trước thì có uy tín hơn, phải là người mạnh hơn mới được! Vị sư huynh này nếu như trước khi sự việc được điều tra rõ ràng đã giận dữ nói rằng ta cung cấp tình báo giả, vậy thì thi đấu một trận.
Nếu như ngươi thua, ngươi lập tức câm miệng cho ta, sau đó nói với trưởng lão đây là nét chữ của ai.
"
"Nếu như ngươi thắng rồi, ta sẽ đem tập tư liệu này giao cho ngươi, tùy ngươi xử lý, thế nào?"
Đáy mắt thanh niên lóe qua ánh sáng, "Đây là ngươi nói đó, đến lúc đó ngươi thua rồi thì đừng có không nhận đó.
"
Sở Cửu Ca cười nói: "Thua, không thể nào là ta!"
Thế là hai người đi đến đấu trường, bởi vì người động thủ là thiên tài được Dung công tử nhìn trúng mà mỗi người vẫn luôn hiếu kỳ, cho nên lần thi đấu này có không ít người đến vây xem.
"Sở Cửu Ca sư muội lại muốn đấu một trận với Lữ Nhạc sư huynh, Lữ Nhạc sư huynh đến nay đã vào nội môn được năm năm rồi, thực lực đã đạt đến ngưng hồn cảnh lục trọng.
"
"Đúng thế! Nghe nói Sở sư muội lúc vào nội môn mới chỉ có ngưng hồn cảnh nhất trọng, bây giờ có lẽ cũng chỉ là ngưng hồn cảnh, cách biệt lớn đến vậy, đánh thế nào?"
Người đến xem náo nhiệt không ít, khắp nơi đều truyền đến cách nhìn của mọi người đối với trận đấu này.
Cách biệt tứ trọng, không phải là dễ vượt qua đến vậy.
Hai người đứng trên lôi đài, Lữ Nhạc nói: "Sở Cửu Ca, ta ra tay đây.
Ngươi tự mình cẩn thận chút, đừng để cho ta một chiêu đánh bại, đến lúc đó thì mất mặt lắm đó!"
Ngay khi hắn ra tay, một trận hàn ý bạo phát ra.
Đối diện với công kích của hắn, thân hình Sở Cửu Ca nhanh như chớp tránh khỏi.
"Rầm!" Một chiêu trông như rất mạnh của Lữ Nhạc, trực tiếp đánh hụt.
Tiếp theo liên tiếp mấy chiêu, Sở Cửu Ca đều tránh khỏi rồi.
Tử Tinh Châu nói: "Tập tài liệu vừa nãy Sở Cửu Ca lấy ra, Lữ Nhạc vì sao lại kích động như vậy, hắn với vị Thừa tướng Lục Linh Quốc đó có quan hệ gì?"
Nhị Lượng cười nói: "Ta đã nhờ một vị sư huynh nghe ngóng rồi, rất nhanh liền có tin tức thôi! Chỉ bằng gia hỏa này mà muốn đấu với tiểu Cửu, thua chắc rồi!"
"Đó là đương nhiên!"
Hai người bạn đồng hành đối với thực lực của Sở Cửu Ca đặc biệt tự tin.
"Ngươi đừng quá đắc ý, ngươi cũng chỉ là tốc độ nhanh mà thôi.
" Lời của Lữ Nhạc vừa nói xong, liền rút ra linh kiếm của bản thân.
Vô số kiếm khí bay ra xông về phía Sở Cửu Ca, kiếm khí dày đặc như thế, hắn nghĩ cho dù Sở Cửu Ca có lợi hại đi nữa, đẳng cấp của cô thấp đến thế, nhất định tránh không khỏi.
Thế nhưng Sở Cửu Ca vẫn rất nhẹ nhàng tránh khỏi tất cả, thân hình Sở Cửu Ca lóe qua, nhảy đến trước mặt Lữ Nhạc nói: "Thực lực của ngươi, cũng chỉ có thế! Vậy thì kế đến, liền đến phiên ta ra tay rồi.
"
"Cái gì gọi là cũng chỉ có thế! Một ngưng hồn cảnh nhất trọng chỉ biết tránh né như ngươi, dựa vào cái