Nha đầu này rõ ràng chỉ là một tiểu thư thế gia đại tộc chưa đủ mười bốn tuổi, thủ đoạn lại vô cùng hung tàn, hành hạ bọn họ sống không bằng chết.
"Sở cửu tiểu thư, tha mạng!" Lúc này đây họ đã bị thủ đoạn tàn độc của Sở Cửu Ca dọa sợ rồi.
Sở Cửu Ca cười đùa nói: "Ồ! Bây giờ thì biết bổn tiểu thư là ai rồi sao?"
"Cửu tiểu thư, chúng tôi biết sai rồi.
Là tam tiểu thư, là tam tiểu thư kêu chúng tôi làm đó.
Cô ấy kêu chúng tôi hủy đi sự trong trắng của cô, sau đó huỷ dung cô, hơn nữa sẽ lấy cái này uy hiếp cô, bắt cô đến Dung Vương phủ cầu tình, để Dung Vương thả Tần thiếu chủ ra."
Sở San San trước giờ vẫn luôn ái mộ Tần Hàn, lúc trước khi hai nhà thỏa thuận xong hôn ước, cô ta còn giận dữ đến tìm Sở Cửu Ca khiêu chiến.
Khi đó Sở Cửu Ca vốn là đệ nhất thiên tài Sở gia, Sở San San đương nhiên không phải là đối thủ cô, hoàn toàn thảm bại.
Vì Tần Hàn, cô ta cố ý dụ dỗ cô đến đây lịch luyện, lại nghĩ đủ mọi cách bài trừ cô, khiến cô tức giận rời khỏi đội ngũ, sau đó sắp xếp người ra tay.
"Cửu tiểu thư, những gì chúng tôi biết đã khai hết rồi! Người..
cầu xin người đừng giết chúng tôi! Tha mạng!"
Sở Cửu Ca nói: "Ta có thể không giết ngươi, trước tiên giúp bổn tiểu thư làm một việc! Đem xung quanh chỗ này đào lên, đào đến khi nào ta kêu ngừng thì thôi."
"Vâng! Cửu tiểu thư."
Mạng nhỏ của họ đang nằm trong tay của vị cửu tiểu thư này, bất luận cửu tiểu thư bắt họ làm gì, họ cũng phải nghe theo, đào đất thì đào đất.
Chỉ phế đi đôi chân của bọn họ, giữ lại đôi tay cho họ, chính là để họ đào đất.
Sở Cửu Ca ở bên cạnh nướng thịt ăn, cuối cùng có thể lấp đầy cái bụng rồi, thân là thần trộm vào Nam ra Bắc với mục đích lấy trộm, đồng thời cũng luyện được tay nghề nướng thịt.
Hương thơm truyền ra, khiến mấy người đang quỳ để đào đất cảm thấy bụng của bản thân đang tạo phản, đói quá đi!
Ngay cả đoàn màu đỏ bị phong ấn bên trong đất cũng không ngừng chạy nước dãi.
"Ta không biết đã bao lâu rồi không ăn qua bất cứ thứ gì, ngươi có thể đừng hành hạ ta nữa không! Kêu họ đào nhanh chút đi!"
Sở Cửu Ca nói: "Vậy thì liên quan gì đến ta!"
"Ngươi..
Ngươi thật không có tính người hu hu hu!"
Mấy người đó cuối cùng cũng đào được một lối vào, Sở Cửu Ca nói: "Được rồi! Các ngươi có thể cút qua một bên rồi."
Linh lực bị phông ấn lại đào lâu như vậy, họ sức cùng lực kiệt nằm dài trên đất.
Sở Cửu Ca từ lối vào đó đi vào lòng đất, cuối cùng có thể nhìn rõ đoàn màu đỏ bị cột trên viên thạch màu đen là thứ gì rồi.
Đấy là một con hồ ly lớn cỡ lòng bàn tay với bộ lông đỏ như lửa, trên mi tâm có dấu ấn lửa màu đen.
Đôi mắt trông như hồng bảo thạch nhìn Sở Cửu Ca.
"Nhân loại, ngươi cuối cùng cũng đến rồi." Nó mở miệng nói.
Xích sắt dày cỡ ngón tay cái, đem nó quấn chặt mấy vòng trên viên thạch màu đen.
Sở Cửu Ca có thể cảm nhận được linh lực thuần khiết không ngừng tuôn ra từ viên thạch màu đen, linh lực này bị cô hấp thu, khiến cô từ ngưng thể cảnh nhị trọng tiến cấp thành ngưng thể cảnh tam trọng.
Thực lực này khiến khóe miệng của hỏa hồ ly khẽ giật, thật là yếu mà!
"Nếu đã xuống đây rồi, thì mau thả ta ra đi! Ngươi cũng đã biết lợi ích của viên thạch này rồi chứ! Thả ta ra, viên thạch này sẽ thuộc về ngươi."
Sở Cửu Ca nhìn nó, có chút khó xử nói: "Xích sắt này khóa chặt như vậy, một cô gái yếu đuối như ta sợ là không mở được!"
Cô gái yếu đuối, tưởng nó không biết những người kia bị cô hành hạ thảm hại thế nào sao.
Cho dù thực lực cô có yếu đi nữa, cũng không thể nào đánh đồng với mấy chữ cô gái yếu đuối được.
Xích sắt này nếu Sở Cửu Ca muốn mở ra thì dễ như trở bàn tay, nhưng hồ ly này trông nhỏ nhắn vậy thôi, nhưng cô lại không biết thực lực thật sự của nó.
Nếu thật sự ngây thơ bị nó dụ dỗ mà thả nó ra, sợ rằng tiểu gia hỏa này sau khi khôi phục sự tự do, nhất định sẽ chiếm viên bảo thạch về mình, sau đó giải quyết luôn cả cô.
Nay thực lực cô tại thế giới này là sự tồn tại tận đáy, sao cô có thể sơ ý, tuyệt đối không thể xem thường bất cứ người và thú nào.
Hỏa hồ ly đó cũng đoán ra được