"Các ngươi chết chắc rồi! Ta tuyệt đối sẽ không bán đứng người thuê mình đâu! Dù sao trước sau đều phải chết, ta vì sao phải vi phạm nguyên tắc sát thủ của ta!" Tên sát thủ đó nói.
Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Trước sau đều là chết, nhưng mà vẫn còn một loại, đó chính là sống không bằng chết!"
Những tên hộ vệ đó tội nghiệp nhìn đồng chí sát thủ đó, tư vị của sống không bằng chết đó quả thật muốn lấy mạng, bọn chúng đã từng nếm trải qua rồi.
"Ngươi đúng là có thủ đoạn, cứ dùng hết đi!" Tên sát thủ đó rất tự tin, ông ta trước khi trở thành một sát thủ đủ tư cách, cũng là tiếp nhận qua một số đặc huấn đó.
Một số thủ đoạn thẩm vấn, đối với bọn chúng hoàn toàn không có chút tác dụng nào, ông ta có thể chịu được.
Sự thật, ông ta vẫn là quá xem trọng bản thân rồi.
Sở Cửu Ca không hề dùng thủ đoạn thẩm vấn nào cả, chỉ là hạ độc ông mà thôi, từng loại từng loại độc thử trên người ông, xương cốt có cứng hơn nữa cũng bị độc đến mềm đi.
"Ta cũng không biết người thuê mình là ai, ta thật sự không biết.
Chỉ biết người thuê ta là người trong cung mà thôi." Ông ta khàn khàn nói.
Sở Cửu Ca nói: "Ngươi không biết, vậy thì lão đại của tổ chức sát thủ các ngươi nhất định là biết! Nói cho ta, ngươi là sát thủ của tổ chức nào, vị trí ở đâu?"
"Cái này..
cái này ta tuyệt đối không thể nói cho ngươi được."
Sát thủ tiếp nhận qua tập huấn đặc biệt không đễ thẩm vấn, ông ta không màng tất cả tự sát rồi.
Ánh mắt Sở Cửu Ca trầm lại, người trong cung sao?
Ánh mát cô quét qua đám người đó nói: "Ngoại trừ Tử Hoàng biết các ngươi đến Xích Linh Quốc đón người, thì còn có ai biết nữa?"
"Cửu tiểu thư, sau khi chúng tôi nhận nhiệm vụ thì ngay lập tức hành động rồi, bởi vì Bệ hạ nôn nóng muốn gặp Sở gia chủ, cho nên chúng tôi cũng không rõ sự việc này có người nào nữa biết hay không." Bọn chúng gấp gáp nói.
Tử Tinh Châu nói: "Phụ hoàng làm việc nhất định không có giấu giấu diếm diếm, những nữ nhân trong cung đó chỉ cần có lòng nhất định có thể nghe ngóng được.
Nữ nhân trong hậu cung dơ bẩn đó, thật là càng ngày càng điên cuồng rồi.
Dì Sở còn chưa gặp mặt Phụ hoàng, bọn họ đã đem dì Sở xem là kình địch rồi, muốn lấy mạng dì Sở, sẵn tiện lấy cả mạng của ta!"
Ánh mắt Sở Cửu Ca khẽ trầm, sự tranh đua ghen tuông của nữ nhân trong hậu cung không ít gặp, nhưng mà mẫu thân đại nhân của cô còn chưa đến đế đô đã động thủ rồi, thật là có chút đợi không kịp mà.
Đừng để cô tra ra là ai.
Ánh mắt Sở Cửu Ca băng lạnh.
"Tiếp tục xuất phát!" Sở Cửu Ca nói.
Dung Uyên đến vô ảnh đi vô tung, cô khẳng định gia hỏa này là đang đi theo bọn họ.
Ban ngày hắn rất ít khi xuất hiện, nhưng mà hễ vừa đến đêm sau khi ở lại khách điếm, Dung Uyên xông vào xin ở lại qua đêm.
"Cửu nhi, khách điếm ở đây toàn bộ đều bị đặt kín hết rồi, ta không có nơi dừng chân, đêm nay xin nàng cho ta tá túc, được hay không?" Dung Uyên một chút cũng không khách khí ngồi lên giường Sở Cửu Ca.
Lúc này trước cửa phòng của Sở Cửu Ca đã có thêm một thân ảnh cao to, giọng nói trầm thấp vang lên: "Tiểu Cửu, có cần đem người ném ra ngoài hay không?"
Từ khi Dung Uyên lén lén lút lút lẻn vào khách điếm, Cửu thúc đã chú ý đến hắn rồi, ông xưa nay vẫn luôn đề phòng tên nam nhân này, như đề phòng giặc vậy đó.
Sở Cửu Ca nói: "Dung yêu nghiệt, Cửu thúc đến kiểm tra rồi! Chàng nếu không muốn bị người ném ra ngoài, vẫn là nên ngoan ngoãn rời khỏi đi!"
Dung Uyên nói: "Ta nói ngươi có phải quản quá rộng rồi hay không, ngươi xem ngươi là nhạc phụ đại nhân của ta rồi sao? Vậy thì cũng phải đợi ngươi thật sự trở thành nhạc phụ đại nhân của ta rồi hẵn nói!"
Thân thể Cửu thúc khẽ cứng đờ lại, nhạc phụ đại nhân..
Cũng chính là nói trở thành phụ thân của tiểu Cửu, phu quân của phu nhân.
Vừa nghĩ đến đó, Cửu thúc cảm thấy lòng mình như bị đốt lên, một lòng chỉ muốn lặng lặng bảo vệ hai người họ lúc này lại có chút tham lam.
Ông có thể sao? Ông được hay sao?
Cửu thúc có chút hỗn loạn rời khỏi, lòng ông lúc này rất loạn không