Hắn tuổi còn trẻ không phải là nhìn trúng nữ nhân của ông rồi chứ, hay là nói nhìn trúng đứa nhỏ kia.
Tử Hoàng lúc mới đầu bị Sở Tuyền Nguyệt thu hút, không có nhìn Sở Cửu Ca gì mấy.
Bây giờ vừa nhìn Sở Cửu Ca liền cảm thấy tiểu cô nương này không hề thua kém mẫu thân cô, khó trách nhi tử vô dụng kia của ông lại hứng thú với cô ta.
Có xinh đẹp hơn nữa, hứng thú của Tử Hoàng đối với Sở Cửu Ca cũng không lớn, bởi vì vừa nhìn đến tiểu cô nương này, ông cảm thấy bản thân đường đường là nhất quốc chi quân lại bị đội mũ xanh.
Nữ tử tốt đẹp như vậy, ngoại trừ ông không ai có tư cách chạm vào!
Lúc này tâm tư của Tử Hoàng đã không còn ở trên thọ yến này nữa, nếu như không phải lần thọ yến này mời quan khách quá nhiều hơn nữa còn có một số khách quý, ông e là trực tiếp hô ngừng lại rồi.
Hoàng hậu ngồi bên cạnh hầu hạ phát hiện Tử Hoàng lơ đãng, sắc mặt băng lạnh.
Khẩu vị của Bệ hạ đúng là càng ngày càng kỳ quái rồi, lại bị một nữ nhân đến cả nữ nhi cũng đã mười mấy tuổi mê mẩn điên đảo.
Đám phi tử của ông sắc mặt cũng rất khó coi, một thọ yến đang yên đang lành lại mang đầy vị giấm chua.
Sở Tuyền Nguyệt lúc này cũng đang đánh giá người ngồi trên cao đó, nhìn thấy người đó Sở Tuyền Nguyệt khẽ ngẩn ra, vậy mà lại là ông ta.
Không chỉ có thế, cô còn nhìn thấy bên cạnh Tử Hoàng một nữ tử quen thuộc, suy nghĩ có chút bay xa.
.
Cửu thúc thực ra vẫn luôn chú ý Sở Tuyền Nguyệt, lúc này phát hiện Sở Tuyền Nguyệt có chút thất thường, mắt ông lóe qua lệ khí, quả nhiên Tử Hoàng chính là tên nam nhân đáng chết đó sao?
Sở Cửu Ca kéo lại cánh tay của Sở Tuyền Nguyệt nói: "Mẫu thân, người sao rồi?"
Sở Tuyền Nguyệt trầm thấp nói: "Chỉ là gặp được người quen, có chút chấn kinh.
"
Người quen? Không phải người lúc trước, đúng là Tử Hoàng chứ!
Diện mạo miễn cưỡng được sáu điểm, nhưng mà hoa tâm như vậy hoàn toàn là một con ngựa giống, Sở Cửu Ca không hề nghi ngờ cho ông điểm âm.
Tiết mục thọ yến kết thúc viên mãn, mọi người ăn uống cũng gần no rồi, Tử Hoàng nhẫn nhịn đã lâu cuối cùng cũng có hành động rồi.
Ông đứng lên cười nói: "Ha ha ha! Các vị hôm nay tham gia thọ yến của ta, trẫm phi thường vui.
Nhưng mà ngày mai các vị nếu như không có việc gấp thì khoan hãy rời khỏi Tử đô, bởi vì ngày mai trẫm còn có hỷ sự tổ chức.
"
Mọi người ngẩn ra, còn có hỷ sự, có người hiếu kỳ nói: "Không biết Tử Hoàng bệ hạ nói là hỷ sự gì?"
Tử Hoàng từ vị trí của ông đi xuống, trực tiếp đi đến bên Sở Tuyền Nguyệt.
Sau đó nói: "Ta thích gia chủ Sở gia đã lâu, ngày mai liền nạp Sở gia chủ làm phi, phong làm Nguyệt phi.
"
Mọi người đại kinh, Tử Hoàng lại ở trước mặt mọi người tuyên bố nạp phi, hơn nữa nạp lại là gia chủ một gia tộc của tiểu quốc.
Cũng khó trách Sở gia chủ sẽ ngồi ở vị trí đó, thì ra Tử Hoàng bệ hạ của họ nhìn trúng người ta.
Nhưng mà mỹ nhân như thế Bệ hạ nếu như không nhìn trúng cũng là chuyện lạ.
"Rắc!" Sau khi nghe thấy lời đó, Cửu thúc đem tay cầm của ghế ngồi bóp nát rồi.
Trong lòng ông lửa giận ngút trời, ông ta lại dám! Hơn nữa còn là nạp phi! Lửa giận gần như muốn đốt cháy hết cả lý trí của ông.
Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, thân thể người mới khỏe, không thể nổi giận! Thứ đồ này, còn chưa có tư cách để cho Cửu thúc giận hư thân thể mình.
"
Sở Tuyền Nguyệt lúc này bị rất nhiều người ngưỡng mộ đố kỵ, Tử Hoàng thích mỹ nhân, cũng theo đuổi qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng mà ở thọ yến của bản thân trước mặt mọi người tuyên bố nạp một nữ tử làm phi, vẫn là lần đầu tiên.
Cử chỉ không quy củ như vậy, cũng có thể nhìn ra được Bệ hạ thích vị Sở gia chủ này thế nào, điều này sao có thể không khiến người khác đố kỵ.
Tử Tinh Châu lúc này cũng lửa giận ngút trời, lão già này quả thật cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Để cho dì Sở làm phi tử của ông, thật là nực cười.
Tam Tiền cũng một mặt nghiêm nghị, vốn nghĩ tên Tử Hoàng này chỉ có chút háo sắc mà thôi, cứ nhìn chằm chằm dì Sở.
Không ngờ lão gia hỏa này lại không biết xấu hổ, có thể có chút biết mình biết ta