Sở đại bá nói: "Phụ thân, Ca nhi chỉ là ngưng thể cảnh nhị trọng, cho dù là đến cũng không thể quá xuất chúng.
Con nghĩ rằng cô ấy sợ là sẽ mất mặt tại đại hội, cho nên mới cố ý ở Thiên Tuyệt sâm lâm lâu như vậy.
Chúng ta không thể vì một mình cô ấy mà trễ nãi gia tộc tỷ thí.
Dù sao tỷ thí giữa tứ tộc cũng không còn xa nữa."
Sở lão gia tử cũng biết lời này hắn nói có lý, thực lực hiện tại của Ca nhi không tham gia cũng tốt, tránh con bé đau lòng.
Cô tuổi còn trẻ, đợi sang năm tu vi của cô thăng tiến trở lại, lại đến tham gia gia tộc tỷ thí vậy, nhất định có thể thể hiện được phong thái.
Ngay lúc này Sở Cửu Ca tại Thiên Tuyệt sâm lâm đã luyện chế được rất nhiều đan dược, phẩm chất thì loại sau càng tốt hơn so với loại trước.
Bất tử sinh mệnh chi đồng có thể quan sát được sự thay đổi cực kỳ nhỏ nhặt của thảo dược trong quá trình luyện đan, đối với việc luyện đan của cô mang tính phụ trợ rất tốt.
Đợi Sở Cửu Ca lại luyện thành một lò đan dược, đột nhiên phát hiện có một ánh nhìn nóng rực đang nhìn cô.
Sở Cửu Ca giật mình, rồi cô nhìn thấy gương mặt mang đầy vết sẹo đó.
Hắn tỉnh lại khi nào vậy? Cô vậy mà lại không phát hiện ra!
Hắn tỉnh lại sớm hơn cả dự đoán của cô, Sở Cửu Ca cầm theo đan dược vừa ra lò nói: "Đây là Hồi nguyên đan, thích hợp người vừa mới hồi phục lại như ngươi, ngươi thử xem hiệu quả của thuốc thế nào."
Hắn không nói gì, ngước lên nhìn Sở Cửu Ca.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn vẫn là dáng vẻ ngơ ngác đó.
Sở Cửu Ca vẫy vẫy tay trước mặt hắn nói: "Đại thúc, người không phải điên rồi chứ?"
Tuổi của người này có lẽ không quá lớn, chỉ có điều với gương mặt đầy sẹo và đôi mắt mang đầy vẻ tang thương làm cho hắn trông có vẻ lớn tuổi.
Hắn vẫn cứ thất thần nhìn chằm chằm đôi mắt của Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca ngơ ra, yêu nghiệt Dung Uyên có thể nhìn thấu mọi thứ nên nhận ra đôi bất tử sinh mệnh chi đồng của cô, chẳng lẽ người này cũng..
Hắn cũng biết cứ nhìn chằm chằm người ta không tốt, dời đi ánh mắt nhận lấy đan dược từ tay Sở Cửu Ca nói: "Cảm ơn!"
Giọng của hắn trầm khàn hồn hậu, cực kỳ dễ nghe.
Sở Cửu Ca nói: "Là ta cứu người.
Đại thúc ta cũng không thể không không cứu người, người có phải nên chi trả phí trị liệu hay không!"
Một thân rách rách rưới rưới, vị đại thúc này lục khắp người cũng không lục thấy thứ gì.
Gương mặt hắn lộ rõ vẻ gấp gáp, cuối cùng cũng tìm thấy một miếng ngọc bội trên cổ của hắn.
Hắn giật ra để vào tay Sở Cửu Ca, nói: "Cho ngươi!"
Sở Cửu Ca nhìn miếng ngọc bội trong tay, đồ án trên ngọc bội không phải giống như loại long phụng, mà là hình một đôi mắt, trung tâm khắc một chữ "Cửu".
Sở Cửu Ca nói: "Đại thúc người bệnh không nhẹ, có bệnh thì phải nhanh chữa trị, ta bây giờ hoàn toàn không thể trị dứt điểm cho người, thực lực người cao như vậy nhất định có thể tìm được luyện dược sư lợi hại hơn chữa trị cho người.
Ta đã lãng phí hai ngày rồi, phải gấp rút rời khỏi, có duyên sẽ gặp lại!"
Sở Cửu Ca vẫy vẫy tay rời khỏi.
Con người này thực lực mạnh, lai lịch lại thần bí, người tỉnh rồi thì cô không thèm quản nữa, tránh càng xa càng tốt.
Sở Cửu Ca rất nhanh biến mất, kết quả phát hiện phía sau luôn có một bóng hình không nhanh không chậm đi theo, với tốc độ của cô vậy mà không thể thoát khỏi theo đuôi.
Sở Cửu Ca ngừng lại nói: "Ta nói đại thúc, người đi theo ta làm gì?"
Người đó nhìn cô nói: "Ngươi cứu ta, ngọc bội là thù lao, ta đi theo bảo vệ ngươi cũng là thù lao."
Hắn đi đến bên Sở Cửu Ca, thân hình hắn cao to, tỷ lệ cơ thể cũng vô cùng hoàn mỹ.
Nếu như không có gương mặt mang đầy sẹo kia, có lẽ sẽ là một người mang đầy vẻ khí khái nam nhi.
Hắn cúi đầu nhìn Sở Cửu Ca nói: "Ta phải bảo vệ ngươi!"
Sở Cửu Ca nói: "Ta không cần!"
"Không được! Ta nhất định phải đi theo bên cạnh bảo vệ ngươi."
Người này quyết tâm muốn đi theo cô, Sở Cửu Ca làm thế nào cũng không bỏ đuôi người này được, cô đành từ bỏ, hắn cứ thế một đường đi theo Sở Cửu Ca về Sở gia.
Nay thiên tài gia tộc tỷ thí của Sở gia đã