Lam Yên cảm thấy ghê tởm cực kỳ, vừa nghĩ đến đêm qua những việc xảy ra sau khi mất đi khống chế, sắc mặt cô liền xanh mét.
Những người đứng trước cửa nhìn thấy cảnh tượng bất nhã này của cô, lúc này hận không thể tìm một lỗ hỏng chui vào.
Sắc mặt của Lan phi cũng không giữ được nữa, bà hoàn toàn không nghĩ đến sự việc sẽ phát triển thành như vậy, thành công không đủ thất bại lại có thừa.
Tử Hoàng ở nơi này còn nhìn thấy một đôi nhi nữ của ông, đã giận dữ đến muốn đem những tên ô uế này toàn bộ gϊếŧ hết, hủy thi diệt tích.
Có bốn người vẫn là không thể gϊếŧ đi, nhưng mà những người khác.
.
"Người đâu! Đem đám người này kéo xuống, toàn bộ chém hết cho ta.
"
Những người này đều ngẩn ra rồi, "Dựa vào cái gì? Là do người đẹp này bảo chúng tôi làm thế, bảo chúng tôi sau nửa đêm đến hầu hạ người trong gian phòng này.
"
"Đúng thế! Khi chúng tôi đến bọn chúng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, chúng tôi đây là nhận tiền làm việc mà.
"
"! "
Sắc mặt Tử Hoàng xanh mét, ông nói: "Kéo ra ngoài, đừng để cho bọn chúng nói lời dư thừa, gϊếŧ đi! Toàn bộ gϊếŧ đi.
"
Cảm thấy nguy cơ chết chóc, những người này cũng giận rồi.
Bọn chúng chửi: "Tiện nhân này ngươi tốt xấu gì cũng nói một câu đi chứ! Đêm qua ta tận tâm tận lực hầu hạ ngươi như vậy, ngươi không thể trở mặt không nhận đó!"
"Ngươi.
.
"
Lam Yên tức đến toàn thân run rẩy, cô ôm chặt y phục của mình khóc một cách đáng thương, khàn khàn nói: "Không phải như vậy đâu, không phải.
.
"
Sau khi đem những người này giải quyết sạch sẽ, Tử Hoàng nói với những người khác: "Các ngươi trước hãy trở về hội trường thi đấu, việc nhìn thấy sáng nay không được nói ra ngoài với bất kì ai, các ngươi rõ rồi chứ?"
Mắt thấy Tử Hoàng đã giáp ranh trạng thái bạo nổ, bọn chúng đương nhiên không dám nán lại lâu.
"Nghịch tử! Nghịch nữ! Từ nay về sau các ngươi bị biện làm thứ dân, tự lo cho thân mình đi! Hoàng thất Tử Linh Quốc ta không có hai thứ làm mất mặt người khác như vậy.
" Tử Hoàng giận dữ nói.
Tử Tâm kéo lại tay Tử Hoàng nói: "Phụ hoàng, là Lam Yên, là do Lam Yên bọn họ tính kế Sở Cửu Ca, kết quả bị Sở Cửu Ca báo phục.
Chúng con chỉ là bị vạ lây mà thôi.
"
Lam Yên nức nở nói: "Vẫn mong Tử Hoàng bệ hạ minh xét, là Sở Cửu Ca đố kỵ chúng tôi mới cố ý dùng thủ đoạn như vậy hại chúng tôi! Ta là công chúa của Lam Linh Quốc, tại Tử Linh Quốc gặp phải việc như vậy, vẫn mong Bệ hạ làm chủ cho ta!"
"Sở Cửu Ca thân mang trọng thương, con bé làm sao có năng lực đối phó các ngươi! Các ngươi quả thực là nói bậy.
" Tử Hoàng nói.
"Đó là do cô ta giả bộ, cô ta căn bản không có trọng thương.
" Lam Yên nói.
"Ngự y đều nói con bé bị trọng thương, các ngươi đừng có vu oan cho Sở Cửu Ca nữa, hai vị của Lam Linh Quốc, đại hội thiên tài các ngươi còn tham gia hay không? Nếu như không tham gia các ngươi mau cút khỏi Tử Linh Quốc cho ta, còn nếu tham gia lập tức thu thập bản thân, ta chỉ đợi các ngươi thêm nửa canh giờ, nếu không tư cách của các ngươi sẽ bị hủy.
" Tử Hoàng giận nói, cũng không muốn nhìn bọn chúng thêm một cái, quá dơ bẩn rồi.
Lam Yên nói: "Ta đồng ý tham gia!"
Lam Tần nói: "Ta cũng đồng ý tham gia.
"
Sở Cửu Ca triệt để hủy đi bọn họ rồi, sau khi trở về nước kết cục của họ tuyệt đối càng thảm hơn cả Tử Tâm và Tử Kha bọn họ.
Huyết hải thâm thù như vậy, cho dù kéo theo Sở Cửu Ca bồi táng thì bọn họ cũng không tiếc.
Tử Hoàng lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó liền quay người rời đi.
Đợi khi bọn chúng lần nữa đi đến hội trường đại hội thiên tài, phát hiện Sở Cửu Ca bọn họ vậy mà đã ở nơi này rồi.
Tào thiếu chủ nói: "Sở Cửu Ca, ngươi sao lại ở đây?"
"Đây không phải là đến tham gia đại hội thiên tài sao? Ta không đến nơi này thì nên ở nơi nào?" Sở Cửu Ca nhướng mày nói.
Rất nhanh những người khác cũng lần lượt đến rồi, bọn họ vốn dĩ đi xem kịch hay của Sở Cửu Ca, kết quả lại nhìn thấy cảnh bất nhã của nữ thần trong lòng họ, tâm trạng tốt lúc sáng sớm cũng sắp bị ghê tởm hỏng mất rồi.
Tử Hoàng cũng đến rồi, ông nhìn thấy Sở Cửu Ca mày khẽ nhíu lại.
Ông nói: "Sở Cửu Ca, Dung Vương, các ngươi đi đâu rồi? Tham gia đại hội thiên tài thất quốc vậy mà lại đến trễ.
"
"Bệ hạ! Việc này là do ta không tốt, ở Tử đô ta phát hiện một quán mì, vị