Người nam nhân này, Cửu nhi nói không giết, thì không giết vậy.
Vì một nam nhân không còn kí ức, thân mang trọng thương mà trở mặt với Cửu nhi không đáng chút nào.
"Dựa vào cái gì ta phải nghe theo ngươi?" Ánh mắt hắn như cây kiếm vừa mới tuốt ra khỏi vỏ, muốn động thủ giết đi người nam nhân này.
Nhưng mà, hắn cũng không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi, cũng không dám làm bậy.
"Ngươi không xứng là vị hôn phu của cô ấy, và ta cũng sẽ bảo vệ cô ấy, tuyệt đối không cho ngươi tổn thương đến cô ấy nửa phần." Bốn mắt nhìn nhau, khí thế giương cung bạt kiếm.
Hai người đều hết sức để tâm đến Sở Cửu Ca, nhưng mà không biết vì sao đều không tin tưởng đối phương, lại xem đối phương như thù địch.
Dung Uyên nói: "Cửu nhi, nàng ấy đã là vị hôn thê của ta.
Ngươi cho rằng không thích hợp thì làm được gì, việc này không phải là một người xa lạ như ngươi có thể quản đâu."
Dung Uyên để lại lời này, trực tiếp biến mất khỏi căn phòng, hắn lạnh giọng nói: "Tra! Tra cho ta lai lịch của gia hỏa này!"
"Vâng, chủ tử!" Mặc Nhất lĩnh mệnh rời khỏi.
Ngày hôm sau, vừa mở mắt thì gia hỏa bá đạo đáng ghét kia đã biến mất.
Sở Cửu Ca đột nhiên ngồi dậy, cô tối qua vậy mà lại cứ thế ngủ thiếp đi.
Dung Uyên sẽ không nửa đêm canh ba chạy qua phòng bên đem người giết chết chứ.
Cô vội vàng chạy qua phòng bên đẩy cửa ra nói: "Đại thúc.."
Người vẫn yên lành nằm đó, Sở Cửu Ca bắt mạch cho hắn, vì cuộc chiến hôm qua, lực lượng trong người hắn càng lúc càng hỗn loạn rồi.
Người trên giường mở mắt ra, nhìn về phía Sở Cửu Ca nói: "Ngươi rất thích vị hôn phu của ngươi?"
Sở Cửu Ca nói: "Ngươi nói Dung Uyên sao? Trở thành vị hôn phu thê với hắn là chuyện đã định rồi, với lại hắn trông cũng rất đẹp đó! Tuy rằng tính cách xấu một chút, nhưng là vẫn có thể chấp nhận được."
"Đẹp!" Hắn sờ lên khuôn mặt mang đầy vết sẹo của mình, có chút ưu thương.
Sở Cửu Ca nói: "Đại thúc người cũng không cần phải tự ti! Đợi ta trị xong mặt của người, người nhất định cũng sẽ là một siêu cấp mỹ nam, mà nói thật người với Dung Uyên có thù có oán gì vậy?"
Hôm qua đại thúc bạo phát ra sát khí kiểu đó, tuyệt đối là thâm thù đại hận.
Cô hy vọng đại thúc là nhận nhầm người, dù sao cô không muốn hai người họ vừa gặp mặt đã động thủ.
"Hắn gọi là Dung Uyên?" Mày hắn khẽ động.
Sở Cửu Ca nói về một số tình hình của Dung Uyên, "Đương nhiên, đây là thân phận bên ngoài của hắn mà thôi, thân phận ẩn giấu là gì? Có năng lực thế nào ta cũng không rõ.
Người khẳng định hắn và người có thù với người là cùng một người sao?"
Hắn khẽ ngơ ra, "Gương mặt đó, đôi mắt đó, là ấn tượng sâu nhất kể từ khi ta mất đi kí ức."
"Không thể nào! Người là nói Dung yêu nghiệt hại người trở nên như vậy?" Sở Cửu Ca có chút kinh ngạc nói.
"Không phải ta!" Dung Uyên nghịch sáng đứng tại cửa phòng, nhìn Sở Cửu Ca nói.
Gương mặt đó được phủ thêm một lớp hào quang, gương mặt yêu nghiệt lại càng thêm hoàn mỹ.
Đôi tử mâu của hắn nhìn về Sở Cửu Ca nói: "Đôi mắt màu tím được xưng là đôi mắt bị trù ếm, trên thế gian này người sở hữu đôi mắt như vậy rất ít rất ít, nhưng ta tuyệt đối chưa từng động thủ đối phó hắn qua, Cửu nhi có tin tưởng ta không?"
"Nói thật, nếu như là ta động thủ, nhất định sẽ trảm thảo trừ căn, sẽ không cho tên gia hỏa này có cơ hội sống sót?" Tử mâu ưu ưu nhìn về phía người trên giường.
Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Ta tin tưởng ngươi! Đại thúc, ta nghĩ có thể là do kí ức của người xảy ra chút vấn đề, sau này có cơ hội hồi phục kí ức thì mọi chuyện sẽ rõ thôi.
Người và Dung Uyên không phải là kẻ địch."
Hắn có thể nhìn ra được, cô không muốn hai người bọn họ đấu đến ngươi chết ta sống.
Hắn khẽ gật đầu nói: "Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, hắn nếu không tổn thương đến ngươi, ta tuyệt sẽ không ra tay với hắn nữa."
Sở Cửu Ca nhìn Dung Uyên nói: "Ngươi cũng như vậy, không cho phép ăn hiếp bệnh nhân của ta!"
Dung Uyên đến gần Sở Cửu Ca nói: "Ta mới là bệnh nhân mà Cửu nhi nên đặt ở vị trí đầu, Cửu nhi sao có thể di tình biệt luyến,